Go Back   KLNetBB > DIỄN ĐÀN CÁC THẾ HỆ > Hải ngoại board

 

Old 16-03-2004, 00:43  
B_Cool

 
Posts: n/a
KL$: 0.00

Hế lu mọi người ,
Chắc ở đây ai xuất ngoại cũng đi =<span style='color:blue'>máy bay
cả , trừ trường hợp nào sợ khủng bố wá thì đành nhét tạm vào container đi bằng đường biển , nhưng mà đc cái bà kon du học KLnet toàn người dũng cảm cả nhểy ? ..
Mà dân Vn đi du học thì đc cái là có máu tiết kiệm triệt để ăn sâu vào máu rồi , nên hành lý lúc nào cũng bị wá cân do trang bị nhiều wá ( chưa kể lúc chúng ta cố sống cố chết nhét "chút" đồ ăn wê hương vào ), nên rasân bay chắc cũng gặp ko ít vấn đề với mấy cô chú hải wan..
Mà ra đi lúc tuổi đang còn thơ thế này thì tình cảm cũng dào dạt chảy ồ ồ lắm , kể cả người ra đi lẫn người ở lại nên hay phải thấy cảnh thương tâm ở sân bay nữa..
Thôi ko dài dòng văn tự nữa , , chốt đi chốt lại thì em mở cái topic mới này hỏi mọi người lúc ra sân bay như thế nào ? </span>
 

Old 16-03-2004, 08:10  
loveyou

 
Posts: n/a
KL$: 0.00

Hehe. hôm nay vừa ngồi xem lại đoạn bố em quay hôm em đi....lúc làm thủ tục thì không sao, còn đang lo lắng đủ điều xem có bị quá cân không?v..v.. lần đầu tiên đi phải đóng bao nhiêu tiền quá cước Lúc chuẩn bị vào phòng chờ mới sực nhớ ra rằng chỉ vài phút nữa thôi là không được gặp mọi người nữa rồi...thế là khóc..khóc như mưa như gió...2 mẹ con ôm nhau khóc Cả 2 đứa bạn thân nữa chứ...chúng nó cũng khóc Xem lại hôm đó mình khóc trông ngu thật :p ...thế rồi đến hôm về VN, bố em cũng quay fim, về thì te tởn, cười cười nói nói rất vui vẻ, chuyện, về nhà chỉ chơi, lại được gặp mọi người và ..... nữa chứ.... Và lần đi vừa rồi thì đặc biệt hơn vì có .... đi tiễn Lại khóc lóc sướt mướt...đứng trước mặt nó mà mình cứ khóc tu tu như trẻ con....xí hổ quá. :"> vì thế làm cho nó cũng buồn quá.mặt cứ dài ra, muốn nói với nhau nhiều lắm trước khi vào phòng chờ nhưng có bố mẹ và ông bà đứng đó nên chịu Lúc ngồi chờ trong phòng, không khóc nữa mà ... gọi điện vào nói chuyện, chỉ cách nhau 1 cánh cửa thôi mà đã thấy xa lắm rồi. Hôm đó em transit qua tpHCM nên ngồi chờ trong đó 2 tiếng....lại buôn điện thoại với him Đó...2 lần chia tay..hai lần nước mắt rơi ướt hết vai áo người ở lại, 2 lần phải cố nén nước mắt mà nói rằng"con lên máy bay rồi, không khóc nữa, bố mẹ yên tâm nhé."
 

Old 16-03-2004, 11:32  

kBank Manager
 
Join Date: 25-02-2003
Posts: 1.601
KL$: 126
Awarded 16 time(s)
Sent 18 thank(s)
Received 120 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A12 (2002-2005)
Location: Hà Nội

Ra sân bay được cái em dũng cảm không khóc, mọi người cũng khóc nhiều nhưng mà em thì không , phải dũng cảm đối đầu, và, cũng chuẩn bị tinh thần rồi,.....
Nói chung là khi em đi thì hơi nhiều nước mắt nhưng toàn của người ở lại, người đi thì cười hơn hớn ,....giờ nghĩ lại thấy phục mình sao ko khóc,...
Nhưng dù sao, cũng không để ở nhà có người buồn, mình phải chứng tỏ mình mạnh mẽ, không để người khác lo lắng được,...
May là em không có pồ thế nên là :">, không đến nỗi đau thương như loveyou



------------------------------
... but the lily of the valley doesn't know ...

Alex Louise is offline  

Old 16-03-2004, 14:33  

God Member
 
Join Date: 23-11-2003
Posts: 734
KL$: 145
Location: ПГС-II,гр.11

Nhớ lại hôm ra sân bay mà lại cảm xúc dạt dào
Hôm đấy có mẹ ,em trai và chú dì đi tiễn .mình thì lần đầu tiên xuất ngoại nên cảm giác thật mới mẻ ,cái gì cũng choáng váng ..Bọn em lo sợ quá cân nhưng anh may quá ko phải lo ,mặc dù bịu quá khá nhiều nhưng nhờ quen chú hải quan nên xong xuôi hết ...Kể từ lúc làm thủ tục đến khi lên máy bay ,mình vẫn tỏ ra cứng rắn ko hề tỏ ra là buồn hay khóc lóc gì cả(con trai mà phải ra dáng con trai chứ) ...Nhưng ngồi trên máy bay rồi thì ko thể chịu dc nữa ....Rất nhiều thứ nhiều chuyện nhiều người mình đã bỏ lại sau lưng ..cái cảm giác ko dc nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc của người thân của bạn bè ,,thậm chí là của anh chủ hàng điện tử mình hay chơi làm khó chịu thật ,,,buồn lắm ..chỉ muốn về thôi .
Lại nói thêm về chuyện hành lí ,hôm đi đã sắp xếp đầy đủ nào là thức ăn quần áo mọi thứ có vẻ như đã hòm hòm ...sang đên đây đò ăn Vn chẳng mấy chốc mà hết vèo ....Rồi mới sực nhớ ra là trong hành trang của mình ko có lấy một cái đĩa nhạc ..ôii thế là cú lắm ..Cứ đi học rròi về nhà nấu cơm ăn rôìi lại ngủ rồi lại đi học ...ko có tí music thf có mà chết ..Thế là lại phai làm thêm một đợt gửi đĩa sang nữa
Đã qua già nữa năm học ngày dc về cũng sắp tới ,và ko gì khác chúng ta lại ngồi trên máy bay ,,nhưng khác với lần trước ..cảm xúc ai cũng khác hẳn nhỉ ...vui lắm vui lắm ..dc về nhà mà ..cứ nghĩ mà chỉ mong sao nhanh hết năm thôi
Vừa tính ,bây giờ bắt đàu đếm ngược ,còn 107 ngày nữa là hết năm học rồi



------------------------------
Lãng du ...
giantlove is offline  

Old 16-03-2004, 19:15  
B_Cool

 
Posts: n/a
KL$: 0.00

, nghĩ lại hôm mình đi mà buồn cười, đi 1 cái xe to đùng , họ hàng hang hốc nội ngoại với 10 đứa bạn gì đấy ( khoảng gần 30 nhân mạng đi tiễn B thì phải :p ) , chẳng có im lặng lo lắng buồn đau gì cả , ầm ĩ từ đầu đến cuối, lúc đến sân bay thì B chẳng phải làm thủ tục tẹo nào cả , tất cả lên trên tầng ngồi ăn uống nói chuyện vui vẻ , bố xuống làm thủ tục , lúc sau thấy wá cân hơi nhiều thì cả nhà rồng rắn xuống ( em bị wá có 20 cân thôi chứ mấy mặc dù wen biết xin xỏ rồi nhưng vẫn hơi thừa thừa ) Lúc đứng ở dưới chờ người lớn chạy wa chạy lại , B với lũ bạn thì thi nhau chụp ảnh \/ , lâu lâu chưa ra đc sân bay nên tranh thủ chụp về wê còn khoe chứ , chụp bên trong sân bay chán chê thì ồ ạt lao ra ngoài đg` nhìn ra bãi xe ô tô để... chụp tiếp .
Lúc way vào nhìn đồng hồ thấy còn... 15' nữa thì máy bay biến rồi , đến lúc đấy thủ tục mới làm xong , thế là cuối cùng ko chụp cái ảnh nào với cả nhà lúc ở sân bay ,mà toàn ảnh bạn :p , lúc mà đi vào , way ra vẫy mọi người toe toét cười , thấy B thế nên cả nhà cũng cười toe toét lại , nói chung là rất vui vẻ , sau đấy thì B phải chạy hùng hục vào máy bay ,vì là người muộn nhất muh
Lúc cái máy bay chết tiệt bắt đầu chạy thì mới có cảm giác là " hình như " mình đã đi rồi , ngồi khoảng 15' đầu trên máy bay thì... , lúc đấy định lôi thư với thiếp mọi người ra ngồi đọc nhưng ko đọc nổi, sau đấy thì bình tâm lại ,chỉ 15' đấy thôi . Có cái chú businessman ngồi cạnh , lúc đầu thấy B khóc thì chắc sợ ko dám an ủi , lúc còn 30' thì đến Saigon mới bắt đầu hỏi chuyện , bống bống mấy câu ( lại còn cho số fone bảo bao h liên lạc ) Vào transit ở Saigon 2h đồng hồ ,cầm 300k tiền Vn , lao thẳng ra cái chỗ bưu điện , ngồi vắt vẻo ôm cái điện thoại hơn 1h đồng hồ , nói chuyện với mẹ này , gọi điện cho mấy đứa bạn nhưng cái lũ khỉ đấy chạy đâu hết rồi chỉ nói đc với mỗi 1 đứa ( nhưng cũng rất là thx nó là nói chuyện đc lúc đấy ) sau đấy thì bay thẳng đến Melb
Ra đi thanh thản kinh ạ , mấy lần đi tiễn bao nhiêu người , lần nào cũng thấy mọi người khóc lóc, ko chịu nổi , trước lúc đi ko nghĩ mình lại đi vui vẻ thế khà khà , mọi người cố gắng học tâp
( lúc về sau hỏi đứa bạn là trên đg` đi về mọi người thế nào , câu trả lời là vui vẻ ko khác gì lúc đi X-( , tại có cái con phá đám lớp B làm hoạt náo viên rôi )
 

Old 16-03-2004, 21:33  

God Member
 
Join Date: 21-05-2003
Posts: 593
KL$: 532
Awarded 36 time(s)
Sent 169 thank(s)
Received 82 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: G (2001-2004)
Location: Xa

Ờ ờ Kun nó nói đến sân bay nào nhểy?

Thì Răng cũng như bao nhân vật dũng cảm của Kim Liên khác khởi đầu từ sân bay Nội Bài. Vừa khóc vừa cười. Cười thì vì mình vốn là đứa toe toét. Khóc thì.. thôi chẳng nói ra ai cũng hiểu.

Tất nhiên là từ sân bay Nội Bài rùi cũng phải trèo lên máy bay đi đâu đấy. Điểm dừng đầu tiên là Singapore. Răng nhớ không nhầm thì theo lịch Răng có đâu 5 tiếng rong chơi ở Sing lận. Nhưng máy bay từ Nội Bài đi chậm 1 tiếng nên còn lại 5 - 1 = (ai bít làm Toán ko nhểy) tiếng. Chừng ấy tiếng mà ngồi trong sân bay chờ thì bố em cũng chả chịu được. Nên từ trước ngày đi 1 tháng em đã message cho đứa bạn bên Sing ra đón mình rùi đưa mình đi ăn tối rùi. Nói chung bạn cũ lâu ngày không gặp lại nên vui vẻ.

Ăn tối xong lại quay về sân bay. Suýt muộn. Sợ thế. (nói thế thôi chứ vẫn xông xênh, vẫn phải ngồi chờ thêm lâu phết). Tự nhiên có một ông châu Á lạ hoắc chạy ra bắt chuyện, lão tưởng mình là người Trung Quốc (cú!).. Cũng may... Nhờ có lão nên 2 tiếng ở sân bay Frankfurt Đức mình không phải lang thang một mình. Mình bị giam lỏng trong sân bay Frankfurt 2 tiếng, rùi thêm 3 tiếng nữa trong máy bay vì lí do thời tiết (nóng quá cất cánh không nổi).

Lần đâu thò chân vào Mĩ là New York, sân bay JFK... Cũng cài trước người đón. Theo lịch thì có 4 tiếng rong chơi. Nhưng 3 tiếng Frankfurt + 1 tiếng Nội Bài = trễ chuyến bay tiếp = thêm 5 tiếng nữa Vòng vèo New York với vợ chồng ông bà bạn của mẹ, cũng may mà có người ta ở đấy không ngu ngơ như mình chẳng biết phải làm gì.

Sân bay Logan ở Boston thì mình đến lúc nào.. không bít.. Mệt quá nên ngủ béng mất trên máy bay mà.

Khoảng 4 tháng nữa mình trở lại sân bay...



------------------------------
Hãy hôn em giữa đêm khuya bát ngát,
Bên lúa mạch vàng vàng, bên thảm cỏ xanh xanh,
Xoay xoay xoay theo điệu nhạc bồng bềnh,
Váy em xinh xinh, giày chàng bảnh bảnh.

Răng is offline  

Old 18-03-2004, 04:51  
loveyou

 
Posts: n/a
KL$: 0.00

Sao mọi người giỏi vậy...em thì khóc nhiều luôn...mà cũng có thể là vì em đi mà ở nhà còn có người nên buồn quá...Em cũng đã chuẩn bị tinh thần là không khóc lóc gì cả.nhưng vẫn khóc như mưa..lần vừa rồi đi, lúc đầu có khóc đâu, nhưng rồi nhìn thấy bạn em, nhớ quá, nghĩ rằng chỉ vài fút nữa thôi là fải xa nhau rồi, chắc fải 1 năm mới gặp lại vì thế nên không cầm được nước mắt...để rồi lúc cuối cùng không kịp nói rằng "Ở nhà giữ sức khoẻ nhé"...lúc đó chỉ khóc thôi có bít gì đâu :">
 

Old 13-09-2004, 19:24  

Phá sản!
 
Join Date: 22-07-2003
Posts: 107
KL$: 0

Sân bay hả, choáng phết. JT cũng bắt đầu ở Nội Bài. Đi đêm, khổ thế đấy, hẹn trước mấy đứa bạn đến làm lễ tiễn đưa nhưng cuối cùng tha cho chung nó. 1 người nặng 46kg phải xách 34kg xách tay, vẹo hết cả xương sườn, lúc lên nhờ được ông phi công xách hộ, đến lúc sang Charle De Gauld ai nhìn cũng choáng. 1 ba lo, 1 vali kéo, 1 túi trông như túi bà đi chợ. Jt cứ lo người ta không cho qua, ai ngờ cũng qua hết. Lên máy bay để đi tiếp, lúc cố cho cái balo lên chỗ để của người ta thì nó rơi xuống đánh rầm, cả máy bay quay lại nhìn, nhà quê không để đâu cho hết.

Xuống đến sân bay, đã có người đúng chờ, người ta mới nhìn vthấy cái va li và túi, người ta đã bảo sao nhiều đồ thế. Đến lúc thấy thêm cả cái balo phía sau thì chắc người ta nghĩ " con bé này có tương lai làm nghề cửu vạn cựu kì sáng chói". Hic

Cũng tại người VN đi đâu cũng chăm chăm mang nhiều nên nó mới khổ thế đấy
je_taime is offline  

Old 14-09-2004, 21:04  

kBank Manager
 
Join Date: 25-02-2003
Posts: 1.601
KL$: 126
Awarded 16 time(s)
Sent 18 thank(s)
Received 120 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A12 (2002-2005)
Location: Hà Nội

Híc, lần này đi, ko khóc khi ở sân bay, mà cũng ít người đi tiễn, gia đình có mỗi ba mẹ ông cậu mới ở Đức về và ông bạn cậu, còn chị ruột thì đi từ trước rồi. Bạn bè thì có mỗi tầm 10 mống đi tiễn, híc híc, nhưng lần này còn có , nên buồn hơn hẳn,...
Còn nhớ lúc làm thủ tục xuất nhập cảnh,... đang chờ kiểm duyệt thì nghe tiếng hát sau lưng, văng vẳng "không gian bao la, đường về chiếc bóng cô đơn mình ta,..." lời của bài Chờ em. hát, lúc đấy thật sư ko gì buồn hơn, chỉ muốn quay lại ôm chầm lấy lover mà thôi
Lần này đi có 2 chị em, thế nên cũng đỡ.
Lúc vào phòng chờ, lấy điện thoại gọi cho , chỉ kịp nói đúng 1 câu "em yêu anh nhiều lắm" rồi dập máy,..... lúc đó buồn muốn khóc luôn,...
Nhưng chỉ lúc lên sân bay, khi máy bay bắt đầu chuyển bánh thì mọi chuyện mới bắt đầu , 2 chị em ôm nhau khóc như mưa, cả máy bay quay lại nhìn,.... làm sao ko khóc được khi trong tình cảnh đấy, trong nỗi buồn đấy, lại được nghe giọng hát của người mình yêu thương, ngân vang "...anh chờ em,... trọn đời đến muôn kiếp,...." (chẳng là được tằng 1 cái đĩa thu giọng của người đấy mà) buồn đến não lòng,...
Ôi, giờ ta muốn ra sân bay quá, ra sân bay để quay trở lại VN , oa oa oa...



------------------------------
... but the lily of the valley doesn't know ...

Alex Louise is offline  

Old 15-09-2004, 00:16  

God Member
 
Join Date: 23-11-2003
Posts: 734
KL$: 145
Location: ПГС-II,гр.11

Ôi .nhắc đến sân bay ..lại chỉ mong sao quay lại tháng 7 để dc về 1 lân nữa ..cảm giác dc về nhà lần đầu tiên thật khó tả ....
Khi đi chẳng muốn gì cả ...cứ muốn ở lại ...thế rồi khi về thì mong chóng chờ sôt cả ruột
Hôm dc về ...ba và mấy chú đưa ra sân bay ,làm cho thủ tục đầy đủ ..chỉ còn lượn lờ ở ngoài thôi ,vào lúc nào cũng dc....Mọi ngươif hỏi thế đã muốn vào chưa ,cho ngay một câu ": thôii vào luôn vậy.ở ngoài làm gì " buồn cười thật ...
Ngồi trên sân bay ...đúng là ko ngủ dc. thỉnh thoảng lại xem giờ xem dc bao nhiêu rồi ...rồi lại xem film , mong sao thời gian trôi nhanh lên để đặt chân xuống VN..Thế rồi cũng đáp ..mọi nguời vỗ tay và cười thật tươi khi máy bay dừng bánh ...cảm giác thật khó tả : kèm theo cái nóng của trơif HN lúc đó là cảm giác lâng lâng ...mình lao nhanh nhất qua hải quan rồi đẩy hành lí ra gần như đầu tiên ...Mẹ gọi và từ đó là 1,5 tháng ở nhà chơi xả láng cuộc đời ...chơi hết mình như chưa bao giờ dc chơi ...đi suốt ..chắc thời gian ngoài đưòng còn nhiều hơn ở nhà
Nhắc đến ngày đi .đúng là chẳng muốn nói .nó chong vánh đến lạ lùng ...mẹ và em ra tiễn ..rròi vèo 1 cái giờ đã ở đây rồi
! năm mới lại bắt đâu ,lại cày chờ ngày về thôi ...cái sân bay đúng là có sức hút lạ lùng thật ,nhất là với du học sinh hic hic



------------------------------
Lãng du ...
giantlove is offline  

Old 15-09-2004, 08:11  

God Member
 
Join Date: 21-05-2003
Posts: 593
KL$: 532
Awarded 36 time(s)
Sent 169 thank(s)
Received 82 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: G (2001-2004)
Location: Xa

Sân bay Boston ngày về. Host family đưa mình đi. Hai con bé vẫn nhấm nhẳng như mọi ngày. Con bé nhớn thì khóc khóc mếu mếu. Con bé bé thì một tí là hét ầm lên (không hiểu bọn trẻ con tây học ở đâu cái trò này, chứ ở nhà mình nào dám). Nghĩ mà chán. Đến ngày mình về mà họ cũng chẳng thay đổi gì. Host bảo ăn trưa mà nuốt chẳng nổi. Dù không nói ra nhưng mình biết trong lòng muốn đi lắm rồi!

Máy bay trễ phải đến 2 tiếng. May mà các chuyến của mình tương đối xa nhau, nên không phải đổi chuyến nào. Lạ là ngồi trong sân bay lâu thế mà không thấy sốt ruột. Có lẽ lúc ấy excitement lấp tất cả rồi.

Chuyến bay từ Boston đến New York chỉ khoảng 1 tiếng. Chờ ở NY đến 4 tiếng đồng hồ í. Đói meo nhưng chỉ còn $4 tiền mặt. Không đủ để mua một cái burger :p Cái US phone card của mình thì hết xiền, chả buôn được với ai. Đi đi lại lại đến mấy vòng, đứng lên ngồi xuống, xem TV.. Cuối cùng cũng đến giờ bay.

Từ New York đến Frankfurt dài ơi là dài. Lại Frankfurt về Sing.. Từ Sing mình gọi điện về nhà Lúc ấy thì gần nhà lắm rùi. Sân bay Nội Bài có ông bà bố mẹ. Lại về với Hà Nội nhỏ xinh

Cả một hè quanh quẩn bên mommy. Chả đi chơi được mấy. Bạn bè cong đít lên thi ĐH. Đứa mừng đứa lo. Đứa đỗ, đứa suýt trượt. Đến lúc chúng nó yên tâm chuyện thi cử thì mình cũng phải ra đi.. Thế là cả hè không ở nhà thì vào viện mẹ, hay đi shopping với mẹ...

Sân bay Nội Bài chỉ có bố mẹ và 2 đứa bạn thân (cám ơn chúng mày lắm!) Chẳng khóc lóc gì cả. Cứ đi là đi thôi. Hà Nội - Mã Lai - Dubai - Newark... Hít một hơi thật dài.. Có cái gì đó sắp bắt đầu.

Giờ Răng đã là sinh viên!



------------------------------
Hãy hôn em giữa đêm khuya bát ngát,
Bên lúa mạch vàng vàng, bên thảm cỏ xanh xanh,
Xoay xoay xoay theo điệu nhạc bồng bềnh,
Váy em xinh xinh, giày chàng bảnh bảnh.

Răng is offline  

Old 29-12-2004, 18:48  

Phá sản!
 
Join Date: 12-09-2004
Posts: 53
KL$: 0

France thì đi chứ chưa có về. Khi đi mua vé bảo papa mua vé transit qua Nhật cho rẻ, đớ được 200USD . Găp một ông bạn lâu năm ỏ Nội Bài, thế là hai anh em nói chuyện quên hết buôn phiền. Ghét nhất mấy lão Hải Quan, cho mang có 40kg, trong đó hành lí lại năng đến 100kg, năn nỉ gãy lưỡi cuối cùng cững qua, bố mẹ nhét vào túi mấy USD tiêu vặt trước khi vào phòng chờ, nhìn cả nhà xa dần sao buồn thế.
Đến Tokyo ngồi chờ 6h, chẳng biết làm gì, đă thế lại lạc mất ông bạn, ko còn gì chán hơn.Tokyo- Paris : 14h, trên máy bay ngồi nghe Welcome home của Metallica, biết ngày nào quay về, hết tiền rồi!!
Cuối cùng cũng đến được Paris, nghe nói bảo là kinh đô ánh sáng mà sao toàn thấy cứt chó ko? thất vọng nặng nề nhưng ko sao, mình ko đến để du lịch, một hành trình mới lại bắt đầu.........
france is offline  

Old 29-01-2005, 02:56  

Phá sản!
 
Join Date: 22-07-2003
Posts: 107
KL$: 0

Công nhận là ở sân bay tự nhiên chẳng thấy có cảm xúc gì cả, cứ đi là đi, lên máy bay rồi mới nhớ ra là mình sắp phải xa nhà lâu lắm.
Đến lúc lạc ở Charle de Gaulle rồi mới có cảm giác mình đang chỉ có 1 mình thôi. Lúc đấy buồn không chịu nổi.
Bạn France ơi, mình cũng chẳng thích Paris lắm.
je_taime is offline  

Old 31-01-2005, 19:45  

Phá sản!
 
Join Date: 05-11-2003
Posts: 35
KL$: 0

ko thích Paris thì chuyển về Lyon đi em ^^ .
xthanh is offline  

Old 01-02-2005, 01:28  

Phá sản!
 
Join Date: 12-09-2004
Posts: 53
KL$: 0

Quote:
Originally posted by je_taime@29-01-2005 @ 02:56
Bạn France ơi, mình cũng chẳng thích Paris lắm.
ừ tớ cũng ko thích, thế ấy đang ở đâu? Tết có tiệc tùng gì ko ???
france is offline  

Old 04-02-2005, 01:03  
jennifer

 
Posts: n/a
KL$: 0.00

Hôm mình bay là 11h đêm nên bọn bạn chả có mấy đứa đi tiễn trừ những đứa siêu thân cộng lại cung được 8 đứa , công thêm họ hàng hang hốc thân quen thì cũng đến tầm 30-40 người. Chui chung vào 2 cái xe ô tô, Nội Bài thẳng tiến. Đên đấy chúng nó mới đưa thêm quà báo hại mình phải bỏ lại mâý cái áo khoác ở sân bay đê mang quà chúng nó đi. Giờ vẫn thấy tiếc. Chậc chậc! :-s :-s

Ôm ấp đủ kiểu chán chê mê mỏi mà minh vẫn chưa nhỏ giọt lệ nào nơi sân bay. Đến lúc qua cửa soát vé rùi vẫn tỉnh bơ. Chui lên máy bay, giở thư bọn nó viết ra đọc lúc ấy mới Cry, báo hại chị tiếp viên tưởng có chuyên gì xảy ra ,lo cuống cuồng xổ ra 1 tràng Enlgíh (vì mình đi American Airline chứ không phai Vietnam Airline mừ). Mấy ông Tây bà Tây cứ quay nhìn suốt. Khoc chán thì cũng phải thui, :-ss :-ss Thế là gọi thức ăn lên ăn , ăn xong thì bật nhac , movie lên xem rùi sleep. :p :p Tỉnh dậy cũng đã đén nơi rùi.
Cũng vì khóc nhiều và to quá nên quen được thêm 1 đứa Vn từ HCm và 1 đứa Hong Kong. Gio van lien lac với nhau = phone với email vì cả 2 đứa này đều ở cùng bang. Công nhận số mình lucky thật.
 

Old 05-02-2005, 22:54  

Phá sản!
 
Join Date: 22-07-2003
Posts: 107
KL$: 0

Quote:
Originally posted by xthanh@31-01-2005 @ 19:45
ko thích Paris thì chuyển về Lyon đi em ^^ .




QUOTE (je_taime @ 29-01-2005 @ 02:56)
Bạn France ơi, mình cũng chẳng thích Paris lắm.


ừ tớ cũng ko thích, thế ấy đang ở đâu? Tết có tiệc tùng gì ko ???
JT đang ở Strasbourg.
Tết chẳng tiệc tùng gì hết.
Xa nhà, nghĩ đến Tết cũng thấy chán. Ỏ đây 1 mình, thứ 4 tuần này chắc đi học bình thường, tối ra restau U ăn, thế là hết tết.
Không biết bao giờ mình lại mới được ăn Tết ở nhà
je_taime is offline  

Old 06-02-2005, 15:21  

Phá sản!
 
Join Date: 12-09-2004
Posts: 53
KL$: 0

JT học ngành gì ở đó??
france is offline  

Old 17-02-2005, 23:49  
Britgirl

 
Posts: n/a
KL$: 0.00

Còn tớ.. Hôm tớ đi là 1 ngày buồn..Bố phải đi công tác nên ko đưa ra sân bay được... Đêm hôm trước đã thức đến 3h sáng vì hồi hộp ko ngủ được..Lúc này tâm trạng lo lắng vì mình phải đi 1 mình, rồi nhớ nhà và nhớ ANH... Đến sáng hôm sau 8h30mới thèm dậy, cố gắng tận hưởng cuộc sống ở nhà bằng cách đi gội đầu ngoài tiệm..Hic hic ... Đến đúng 9h30 phải về, lên thắp hương cho ông ngoại , bà nội..Sao mà buồn thế......


............. Cả nhà đang ăn cơm tầm 10h thì bọn bè đến..Trời sao mà chúng nó keó đến đông quá..Ai cũng nói chuyện rất vui và nghĩ không có gì xảy ra cả..Thằng bạn thân cũng đến... lúc này mình không thấy ANH.. Bạn bè đến , ai cũng có vẻ vui lắm, mình thì bận , phải chuẩn bị túi để xem xét lại giấy tờ và chào bà hàng xóm....

... 11h , xe của bác đã đến, lúc này mình thấy buồn buồn.. Bác mình đã bê hết 1 va li 50kg, 1 thùng giấy 30 kg và 1 ba lô 20 kg + thêm 1 túi 5kg nữa..nặng quá..Lúc này mình phải ra khỏi nhà rôi.. Bắt đâu khóc vì chia tay gia đình, bạn bè..Mình còn nhớ 2 đứa em con của cô cứ đứng trong góc nhà và nhìn mình với ánh mắt xa lạ..Chúng nó không ôm mình như trước, mình đã chạy lại và ôm chúng , sợ chúng quên mình....Và rồi 3 chị em cùng khóc........ Sau đó, ôm cô và bác mình để ra ngoài ô tô, ai cũng ngậm ngùi nhưng không khóc để mình ra đi vui vẻ..Và mình quay lại nhìn ngôi nhà của mình, thật sự lúc đó chỉ muốn ở lại căn nhà mình đang ở, muốn ở với bố mẹ..Và..... Người bỏ tay mình ra khỏi cách cửa sắt lại là người bạn thân... Bạn bè nhìn mãi và cũng có đứa khóc.. lên xe ô tô, nhìn lại đằng sau mà lòng ngậm ngùi...

Ra sân bay có ông nội, bà ngoại, mẹ , bác , chị và đứa bạn thân. Tìm mãi ANH mà chưa thấy... Lúc này cũng đã bình tĩnh, đang chuẩn bị làm thủ tục check-in.. Mà ghét bọn Hải Quan thế, đã có người quen rồi nên quá cân thì ko sao nhưng vé của mình là vé 1 chiều nên chúng nó bắt phải trình letter của trương..Immigration của Sing..đáng ghét... Sau đó ANH đã đến..Mình ở bên ANH suốt nhưng rồi cũng phải lên máy bay..mình đã khóc như mưa , gia đình, bạn bè của anh đi cùng mình nhìn mình mà họ cũng ngậm ngùi.... Mình đã ôm tưèng người trong gia đình và ôm ANH... Đặc biệt là ông và bà.. Thật cảm thấy buồn khi 1 người già 88 tuổi đi tiễn đứa chau cưng.... Và chị mình, chị cũng đang ở ÚC về chơi nhưng hồi ở nhà thì cãi nhau.. Khi mình đi mình đã thấy chị khóc... Chị là người đi trước mình, đã đi được 6 năm nhưnng chị rất cứng rắn..Vây mà chị cũng đã khóc........Mình cũng thế mà....

Rồi cũng đến lúc phải vào phòng kính... Mình đã đi giật lùi để nhìn mọi người.. Và MẸ đã xin vào tân bên trong, 2 mẹ con nhìn nhau không biết nói gì, mẹ không khóc, động viên mình.....Mẹ ơi, lúc này con yêu mẹ biết chừng nào....

Và khi không còn nhìn thấy mẹ,mình cũng đã bình tĩnh nhưng khi ở trên máy bay để chuẩn bị bay thì nhìn lại HN , nhìn lại gia đình sao mà buồn quá không biêt.. 4 tiếng trên máy bay là 4 tiếng mình đã khóc rất nhiều.. Và rồi cũng đến Singapore..Anh đi cùng mình ra chậm nên mình ra trước nhưng mình đã bị bọn nhập cảnh hỏi han linh tinh ..trên máy bay người ta không đưa tờ khai nhập cảnh nên mình bị chúng nó hỏi..Lại phải đưa Imm nhưng mà chúng nó không accept vì đó là bản coppy..ghét quá, bọn nó đưa cái gì thì mình mang cái đấy mà..nhưng cuối cùng mình và anh đi cùng cũng đã ra được...Bắt đầu cuộc sống mới.... Và khi đến hostel mình đã khóc rất nhiều, suốt đêm..Cho đến bây giờ vẫn như thế....
 

Old 18-02-2005, 03:48  

Phá sản!
 
Join Date: 12-09-2004
Posts: 53
KL$: 0

bạn Brit viết hay quá, mình thì lúc ra phòng chờ vẫn cười, vui tươi như thường, cả bố mẹ cũng thế, vì đây là lần thứ hai rồi, nên cũng quen. Chúc bạn Brit năm mới học tốt, ko khóc nũa, ở Sin còn gần vì cùng là ĐNA, như mình xa tít tắp muốn về cũng ko có tiền, ko biết bao h mới lại được về nhà đây
france is offline  

Old 18-02-2005, 13:59  
Britgirl

 
Posts: n/a
KL$: 0.00

France học lớp P tên là gì thế?? Tớ học lớp C...hich hic ..hôm qua lớp tớ đến nhà cô Phương Anh, hic hic , tớ cũng gọi cho nhà cô nói chuyện..hêhh ấy học lớp mấy ở trường, dù sao cũng chung bà Trang dạy toán và cô Khuê dạy GDCD mà..hehhêh Uh cám ơn ấy nhưng đến bây giờ tớ vẫn cảm thấy xa lạ nơi nay..Dù sao thì mình cũng đã hạnh phúc vì được ở gần nhà. hhehhe
 

Old 19-02-2005, 00:28  

Phá sản!
 
Join Date: 12-09-2004
Posts: 53
KL$: 0

Tên tớ như nick
ừa lúc mới về nước bị cô Trang gọi ngay lên bảng chữa bài, còn cô dạy Văn thì ko nhận ra mình là thằng nào vì trông khác quá
france is offline  

Old 13-06-2005, 00:14  
Xit Male

God Member
 
Join Date: 19-08-2002
Posts: 674
KL$ (TOP! 15): 6.743
Awarded 6 time(s)
Sent 11 thank(s)
Received 53 thank(s)
School: Kimlien Highschool
Class: M (1997-2000)
Location: Hanoi

Các cô các chú đi ra sân bay là đi.. Tây, trình passport, có người tiễn, đi thì ít cũng Airbus, nhiều thì Boeing. Như anh lăn lộn với mấy cái chuyến bay nội địa, từ sân bay Nà Sản, Buôn Ma Thuột đến Pleiku, bay thì toàn bay chuồn chuồn ATR72, ngồi chưa ấm chỗ, thắt ra thắt vào cái dây an toàn thì nó đã hạ cánh , cả chuyến bay nhiều thì được cái bánh, ít thì được cốc nước, chán mớ đời Hôm từ Pleiku về Đà Nẵng, con ATR của anh nó lẩm cẩm sao đó mà hành khách xếp hàng chuẩn bị ra máy bay rồi mà nó còn hoãn mời trở lại sân bay..vì...trục trặc... Kinh thế, cả cái sân bay được mỗi con ATR72 đậu, thợ thì toàn thợ vườn.

Hôm nay đọc quả bài trên VNExpress, thấy đúng là về đến sân bay là thở phào nhẹ nhõm rồi các cô các chú ạ, nó đưa mình đi đâu thì đi nhưng nó hạ cánh bằng...càng chứ không phải bằng...bụng cho mình là sướng rồi

Quote:

Đội cứu nạn sân bay - 'dàn nhạc' thầm lặng

14h30 ngày 29/10/2004, sân bay Nội Bài báo động khẩn cấp. Phi công chiếc A321 số hiệu 830 của Vietnam Airlines đang bay từ Bangkok về báo: Máy bay gặp sự cố, một mảnh lốp đã bị vỡ khi cất cánh.

Những kiểm soát viên có kinh nghiệm ở Trung tâm Quản lý bay miền Bắc ngay lập tức hiểu rõ vấn đề. Cũng chỉ vì vấp phải một thanh kim loại mà thảm họa đã xảy ra ở sân bay quốc tế Charles De Gaulle (Pháp) năm 2000, đánh dấu chấm hết cho loại máy bay Concorde!

Khi ngàn cân treo sợi tóc

Lệnh báo động được truyền ngay tới đội khẩn nguy cứu nạn sân bay Nội Bài. Chỉ còn khoảng hơn một tiếng nữa chiếc Airbus 830 chở hơn 140 hành khách sẽ hạ cánh.

Trong vòng 2 phút, tất cả các phương tiện cứu hộ tại chỗ đã dàn xong đội hình sẵn sàng cho “giờ G”. Thấy tình huống nghiêm trọng, đội khẩn nguy cứu nạn sân bay quyết định áp dụng ngay phương án cứu nạn cấp 9 (cấp cao nhất).

Điện yêu cầu hỗ trợ được đánh đến các điểm đỏ trên bản đồ. 15 phút sau, đội cấp cứu, cứu hỏa huyện Đông Anh, cứu hỏa quân đội... có mặt tại Nội Bài.

Trong khi đó, hành khách đang đi trên máy bay vẫn không hề biết. Một chấn động không mạnh khi cất cánh khiến họ chỉ nghĩ đến cảm giác xóc hay gặp khi máy bay rời mặt đất.

Nhưng khi gần về đến Nội Bài, chuẩn bị hạ cánh thì phi công phát hiện: càng bánh máy bay không thể hạ được! Nghĩa là chỉ còn một cách: hạ cánh trực tiếp bằng bụng máy bay. Với tốc độ hàng trăm km/giờ từ trên không lao xuống, ma sát giữa máy bay với đường băng bêtông gần như chắc chắn xảy ra khả năng cháy nổ.

Sau khi báo xuống mặt đất trục trặc mới, phi hành đoàn buộc phải thông báo với hành khách sự thật tình huống đang gặp phải để tiếp viên hướng dẫn họ cách thoát hiểm trong trường hợp máy bay... hạ cánh được.

Ban đầu hành khách không tin. Rồi bàng hoàng. Vài giây sau, họ bắt đầu hốt hoảng. Có người cố đòi gọi điện về nhà... lần cuối. Có người run rẩy cầu nguyện, cũng có người khóc bật lên thành tiếng. Không khí cực kỳ căng thẳng. Người ta bắt đầu có cảm giác sắp nổ tung.

Bộ phận quản lý bay lập tức thông báo sự cố mới trên máy bay đến đội khẩn nguy cứu nạn. Một tình huống vô tiền khoáng hậu đã xảy ra.

Lần đầu tiên trong lịch sử gần 50 năm hoạt động, đội khẩn nguy cứu nạn sân bay Nội Bài phải sử dụng loại form cứu hỏa trải lên 300m đường băng, dày hàng chục centimet để giảm ma sát có thể gây phát hỏa, phát nổ khi máy bay hạ cánh bằng bụng.

Hành khách đang ngồi phòng chờ ở nhà ga T1 xôn xao. Tổng giám đốc Cụm Cảng hàng không miền Bắc đã có mặt để chỉ huy.

Hơn 15h, đội khẩn nguy cứu nạn đề nghị máy bay phải xả bớt xăng. Nếu phải tiếp đất bằng bụng thì lượng xăng tồn rất dễ biến máy bay thành quả bom và sẽ không thể nào dập lửa được.

Yêu cầu theo đúng quy phạm ngành hàng không, máy bay lập tức nghe lệnh, xả xăng ở địa phận tỉnh Hà Tây. Nhưng khi sắp hạ cánh theo tư thế trườn bụng, đài chỉ huy bay phát hiện càng máy bay vẫn hạ trong khi phi công khẳng định đèn báo càng không sáng.

Quyết định cuối cùng: hạ cánh bằng càng, với chiếc bánh đã bị văng mất một mảnh. Máy bay phải bay vòng lên, đảo quanh sân bay Nội Bài. Tiếp viên trên máy bay yêu cầu tất cả hành khách ngồi theo tư thế đặc biệt, người hướng ra phía trước, cúi xuống. Ai có những vật nhọn, dễ cháy, cứng phải bỏ hết ra khỏi người...

Vài người hốt hoảng, ngất lịm. Dưới đất, đội khẩn nguy cứu nạn nhanh chóng triển khai... dọn lớp form bọt chống cháy vừa rải. Tất cả xe cứu hỏa, cứu thương xếp thành đội hình hai hàng dọc theo đường băng.

Và khung cảnh ngoạn mục hiếm thấy đã xảy ra. Khi máy bay vừa chạm bánh xuống mặt đất, tám chiếc xe cứu hỏa hú còi đuổi theo hai bên, sau nữa là xe cứu thương và các bộ phận khác.

Máy bay lao vun vút, vừa dừng lại thì nước và bọt cứu hỏa phun ào ào. Theo tình huống khẩn cấp, phi công mở tất cả tám cửa, bung đệm khí. Hành khách hớt hải nhảy xuống rồi chạy tản ra tứ phía.

Rất may, cuối cùng máy bay cũng an toàn. Chỉ một vài hành khách bị xây xát nhẹ, được cứu chữa ngay tại chỗ. Thảm họa đã không xảy ra.

Những "nốt nhạc căng"

Đội khẩn nguy cứu nạn sân bay Nội Bài gần như 24/24h lúc nào cũng căng ra như nốt nhạc. Chỉ cần một dấu hiệu phát xuống từ bầu trời, bộ phận chuyên trách tiếp nhận rồi ra lệnh điều động là từng nốt trong bản nhạc sẽ bung ra thành tiếng.

Dù tai nạn kiểu gì, từ sự cố nổ lốp, càng máy bay không hạ, đến thiên tai, gió lốc, không tặc thì mục tiêu giúp máy bay hạ cánh được, chống cháy nổ và giúp hành khách thoát ra càng sớm càng tốt là yêu cầu số 1. Họ phải giữ bằng được một loại chỉ số, được gọi là “hệ số sống sót”.

Do đó xe cứu hỏa sẽ khởi động trước tiên và bao giờ cũng được tiếp cận máy bay trước hết. Trong loại xe chuyên dụng, có chiếc giá lên đến 11 tỷ đồng này chứa đầy đủ dụng cụ để tăng khả năng sống sót cho hành khách.

Cưa để phá cửa máy bay, đèn pha dùng ban đêm, thang để tiếp cận, form bọt chữa cháy, hàng nghìn lít nước và hệ thống vòi phun có thể bắn vỡ kính trong khoảng cách 60 m.

Hệ thống khẩn nguy cứu nạn Nội Bài nằm gọn trong Trung tâm Khai thác dịch vụ khu bay, được chia ra để khi có tình huống, các đơn vị sẽ triển khai nhanh nhất.

Trong điều kiện máy bay gặp sự cố, bộ phận cứu hỏa phải tiếp cận máy bay trong vòng 3 phút và 2 phút sau phải khống chế được mọi điểm cháy để bộ phận cứu thương làm việc.

Nếu tính mạng hành khách bị kẻ xấu đe dọa, trước khi các cơ quan chức năng kịp đến thì bộ phận khẩn nguy cứu nạn cũng là một trong những đầu mối “căng” ra đầu tiên. Trước cửa Trung tâm Khai thác khu bay nhìn thẳng ra điểm đỗ máy bay, bao giờ cũng có một chiếc Land Cruiser.

Nó chưa bao giờ lăn bánh ra ngoài đường vì khi có sự cố đây sẽ là chiếc xe chỉ huy, đưa người có trách nhiệm cao nhất đi quan sát và điều phối các lực lượng.

Ngoài những “phút tình huống”, cuộc sống trong bộ phận khẩn nguy cứu nạn khá bình lặng. Nhưng là sự bình lặng trong căng thẳng. Mỗi khi có chuyên cơ chở các nguyên thủ, lệnh “vào cấp” được phát ra, họ phải ở trong tư thế “chiến đấu”.

Cứu hỏa ngồi sẵn trên xe nổ máy. Cứu thương cũng đầy đủ dụng cụ y tế yên vị ở xe chuyên dụng đã vào số. Bộ phận phối hợp khẩn nguy thì căng mắt theo dõi các tình huống để sẵn sàng điều phối hai lực lượng đang đợi lệnh.

“Vào cấp” từ khi chuyên cơ cách sân bay 10 km, tận khi máy bay mất dạng trên bầu trời một lúc mới “xuống cấp”, nên mỗi khi có hội nghị cấp cao tại Hà Nội, đội khẩn nguy cứu nạn lại được dịp “căng người”. Chuyên cơ lên xuống liên tục, người thì cứ ngồi nguyên còn đèn nhấp nháy trên xe cũng hoạt động không ngừng nghỉ.

Ban đêm, trong sân bay Nội Bài rất đẹp. Một không gian rộng mênh mông, đèn đường băng thi thoảng lại nhấp nháy cho những đốm sáng trên trời hạ xuống.

Song chỉ cần phi công thông báo: VN 413 xin quay lại hạ cánh, trục trặc động cơ; Thai 913 áp suất khoang khách tăng; Lao 457 mất phanh khi hạ cánh; Sing 568 hạ cánh trật đường băng hay tiếp viên báo bạn của một hành khách nam vừa gọi điện bảo “máy bay của cậu có bom đấy”..., thế là dù tình huống sự cố thật hay chỉ một cú gọi bâng quơ, sân bay lại được chứng kiến cảnh đội khẩn nguy cứu nạn làm việc trong tiếng còi hú gấp rút.

Theo ông Lê Hồng Quân, Phó giám đốc Trung tâm Khai thác khu bay, dù phải hủy chuyến bay để hành khách bực tức, nhưng chỉ khi mọi thông tin được kiểm chứng, mọi sự cố đã xử lý và kiểm tra xong, máy bay mới được phép... lên trời.

Sự cố máy bay rất hy hữu nhưng có thể xảy ra bất cứ lúc nào, ngay cả với loại máy bay hiện đại nhất. Dù là trục trặc nhỏ nhưng nếu không được xử lý, rất có thể cả thế giới sẽ biết về một thảm họa hàng không.

Rất may tại Nội Bài chưa có thảm họa nào xảy ra. Cách đây khá lâu, trên một chuyến bay, khoang hành khách bỗng nhiên... xì khói. Máy bay xin về Nội Bài hạ cánh để đội khẩn nguy cứu nạn nhập cuộc chứ không bay đến sân bay dự bị. Kết quả: an toàn.

Mới đây nhất là một chiếc máy bay hạng nhỏ của Singapore chuẩn bị hạ cánh thì báo “càng bị kẹt”.

Đội khẩn nguy cứu nạn lập tức dàn trận. Anh Trịnh Hoàng Lương - tổ trưởng tổ khẩn nguy cứu hỏa - còn nhớ: “Máy bay lượn nhiều vòng quanh sân bay. Rút kinh nghiệm từ chiếc A321, đài kiểm soát không lưu lệnh: nhìn xem có phải càng không hạ thật không. Máy bay là là trên đầu nhưng lúc đó là 1g30 sáng.

Tất cả xe cứu hỏa được lệnh dãn ra hai bên và chuẩn bị đèn chiếu. Nhưng nếu chiếu trực diện vào máy bay rất có thể phi công sẽ lóa mắt. Mọi hành động, dù nhỏ nhất, nếu ảnh hưởng đến an toàn hàng không cũng phải bị loại trừ. Giải pháp mới được đưa ra: chúc đèn xuống đất, khi máy bay bay qua mới rọi lên. Vài lần như vậy thì nhìn rõ càng đã hạ”. Phi công được thông báo “đèn hiển thị hỏng chứ càng đã hạ”.

Thế là sau cả chục phút lượn lòng vòng trên không, tưởng phải dập cháy đến nơi, máy bay đáp xuống an toàn. Cả đội khẩn nguy cứu nạn quay về. “Hạnh phúc nhất là không phải nghe hai chữ: sự cố” - anh Lương bảo vậy.

Không giống các nghề khác, đã được nhận vào làm là “có công việc ổn định”, những người làm công tác khẩn nguy cứu nạn sân bay mỗi năm phải thi lại một lần. Hai năm lại có một cuộc diễn tập thật quy mô.

Cứ thế, không ai ngoại lệ, cho đến lúc thôi không làm nữa. Tất cả kiến thức nghiệp vụ từ lý thuyết đến thực hành phải đạt chuẩn thế giới, chạy 100 m không quá 9 giây mới được cấp lại thẻ hành nghề.

Người nào sức đã yếu, độ nhanh nhạy không còn đành... vui vẻ chia tay. “Tất cả vì tính mạng hành khách” - họ phải tự an ủi mình như vậy.

(Theo Tuổi trẻ, đăng lại trên VNExpress)



------------------------------
Cấm cho trai tựa gái kề
Cấm cho người cũ trở về duyên xưa
Xit is offline  

Old 13-06-2005, 00:50  

Member
hehehe, bác cứ yên tâm, trường hợp bị hỏng hóc như thế hiếm lắm, để có được một chuyến bay thì cần phải qua rất nhiều thủ tục, kiểm tra... nên độ an toàn là rất cao. Giao thông đường hàng không là loại giao thông an toàn nhất trong tất cả các loại.......... . Chỉ cần có một trục trặc nhỏ nhất là các bác không được bay rồi, nên những vụ hoãn chuyến bay các bác là phải thông cảm...... nếu không muốn die ở trên trời :p :p :p



------------------------------
Welcome to KLNet 6!
osprey_vic is offline  

Old 13-06-2005, 20:18  

God Member
 
Join Date: 23-11-2003
Posts: 734
KL$: 145
Location: ПГС-II,гр.11

Anh vic em đảm bảo làm trong hàng không



------------------------------
Lãng du ...
giantlove is offline  

Old 25-06-2005, 00:27  
khanh_trung

 
Posts: n/a
KL$: 0.00

@NoiBai: Hăm Hở
@Changi: Hưng Phấn
....Up to now: I'm still excited : )
 
 

KLNetBB - Member of Kimlien Network
Copyright © 2002-2009 by dcuongtran
Skin designed by Kusanagi - Banner designed by FunkyJan
Powered by vBulletin® Version 3.6.8
Copyright ©2000 - 2016, Jelsoft Enterprises Ltd.