Go Back   KLNetBB > DIỄN ĐÀN MỞ RỘNG > DTKL Đồng Chí Hội

 

icon7 Ý nghĩa của cuộc sống qua từng ngày
Old 15-12-2008, 18:14  
T2x Male

Manager
 
Join Date: 01-06-2008
Posts: 896
KL$: 348
Awarded 64 time(s)
Sent 1.183 thank(s)
Received 526 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A11 (2003-2006)
Location: Hà Thành

Đi qua những ngày mưa, để thêm yêu những ngày nắng
đi qua những ngày nắng, để thấy vắng một ai...


Lẽ sống bắt đầu từ đây... !~


truyện sưu tầm

Từ nhỏ tôi mơ ước không muốn trở thành họa sĩ, nhưng Mẹ tôi thì ngược lại, bà càng mong chờ bao nhiêu thì tôi lại càng ghét bấy nhiêu.
Từ những đường viền, tôi có thể tô màu xung quanh nó mà không bị lem, và rải các mảng keo lên tờ giấy vẽ và điểm them lên chúng bằng những sợi mì. Nhưng tôi nghĩ đó không phải là nghệ thuật vì từ nhỏ tôi đã được cô giáo dạy khi học mẫu giáo.

Nghệ thuật đòi hỏi phải có một quà tặng đặc biệt, đó là năng khiếu, là các kỹ năng. Tôi không sở hữu bất kỳ yếu tố nào trong đó. Tôi cũng không đủ giỏi để tạo cho mình một năng khiếu hay những kỹ năng hội họa. Không thể coi khả năng cắt các đường thẳng và vẽ theo trình tự là một năng khiếu. Tôi cũng không bao giờ có thể phác họa một bức chân dung tĩnh về cuộc sống, vẽ nên những mảng màu trừu tượng đầy lôi cuốn hay sử dụng màu nước một cách nghệ thuật.

Tôi vẫn còn nhớ bài tập vẽ hồi lớp 8. Tôi phải diễn tả hình ảnh một đoàn tàu có vẻ đang chìm lướt đi trong khoảng không và vẽ lại trên khổ giấy gấp đôi so với hình gốc. Đó là một bài tập về nghệ thuật. Hoàn toàn không phải là năng khiếu của tôi.

Từ lúc bắt đầu những nét vẽ đầu tiên cho đến khi hoàn thành bài tập, tôi đã hai lần xóa đi tất cả. Từng dòng một được xóa đi cho đến khi tôi cảm thấy hài lòng vì những điều muốn thể hiện.

Cục tẩy là người bạn tuyệt vời nhất của một người luôn khát khao sự hoàn hảo. Vẽ một đường sai? Quên không đổ bóng? Bạn không hề lo lắng vì đã có cục tẩy trong tay - phương tiện để cứu vãn những sai lầm và sửa chữa tất cả. Nó có thể làm biến mất những phần bạn không thích, những phần thiếu hoàn hảo trên giấy. Những cục tẩy cho phép bạn phạm sai lầm mà không cần để ý đến hậu quả. Chúng giúp bạn quên đi những gì đã xóa và tiếp tục một khởi đầu mới mẻ.

Đã bao giờ bạn nghĩ về cục tẩy cho cuộc sống của chính mình?

Bạn có thể xóa đi người bạn trai đã khiến trái tim bạn tan vỡ. Bạn có thể quên những lời thì thầm anh ấy nói bên vành tai bạn khi đang ôm bạn nồng nàn, quên đi cái cách anh ấy cười vang khi bạn nói đôi điều hài hước và ngây ngô. Bạn có thể xóa đi mọi kỷ niệm về những phút giây bạn đã chia sẻ cùng anh ấy. Và cuối cùng bạn chỉ còn lại một mình với những trang giấy trắng lộn xộn những "nếu như, giá mà..."

Nhớ lại bài tập vẽ lớp 8 của tôi. Nó đã không hoàn hảo ngay chính lúc tôi nộp cho cô giáo. Nó có thể tốt hơn nhiều nếu tôi không phải là một người cầu toàn đến vậy, mong muốn sự hoàn hảo đến vậy cho từng nét vẽ. Bởi lẽ, vài thứ tôi đã xóa đi còn tốt hơn những gì được sửa lại.

Đã quá muộn khi tôi nhận ra giá trị của những gì mình đã xóa.

Nếu bạn xóa đi những gì bạn cho là không hoàn hảo trong cuộc sống, bạn sẽ không bao giờ có thể học hỏi được gì. Bạn có thể không bao giờ nghĩ lại những lời đã khiến bạn hối tiếc, có thể nói lại một lần nữa và lặp lại thêm một lần những điều bạn từng ước sẽ không bao giờ làm.

Cuộc đời tôi không hề hoàn hảo. Tôi cũng không bao giờ muốn nó phải hoàn hảo. Nhưng tôi không muốn một cục tẩy cho riêng mình. Dù tốt hay xấu, tôi sẽ cố gắng không hối tiếc về những gì mình đã lựa chọn. Bởi lẽ chúng giúp tôi nhận ra tôi là ai và tôi là người khác biệt với những người khác. Tôi không muốn quên đi những gì tôi đã xóa.

Không xóa đi tất cả những gì chưa hoàn hảo trong cuộc sống, tôi đã học được cách đối mặt với mọi vấn đề của mình



------------------------------
...frequently...


1 Thank(s) Kto Thanks T2x For 1 KL$: ...
T2x is offline  

Re: Ý nghĩa của cuộc sống qua từng ngày
Old 16-12-2008, 12:00  
Kto Female

Manager
 
Join Date: 12-09-2008
Posts: 1.547
KL$ (TOP! 23): 5.052
Awarded 92 time(s)
Sent 936 thank(s)
Received 958 thank(s)
Class: A16 (2005-2008)

"Mỗi ngày là ngày đầu tiên của phần đời còn lại..."

Tôi k nhớ là câu này ở đâu.
Nhưng từ khi đọc đc nó thì tôi đã k baoh quên.
Tự nhắc mình sống xứng đáng với fần đời còn lại.

Chắc cũng vì thế mà khi đôi mắt tôi phủ màu bi quan chán nản của cuộc sống nhất...
Tôi vẫn hay cười.
Tự nhắc mai lại là 1 ngày khác...
Quá khứ lùi ra sau...

Tôi k biết thù ghét hay giận ai lâu.
Chỉ vì nó bắt tôi fải nghĩ, mà nghĩ thì rất mệt mỏi.
Như ngta nói nhăn nhó sẽ chóng già.
Cũng để "cái phần đời còn lại" của tôi nó dài hơn...

Dù phút này tôi có thể khóc.
Nhưng những phút sau có đáng để ném nước mắt vào đấy không?

Ai đã bảo là tôi k yêu?
Tôi vẫn yêu một ngày như này.
Nắng đẹp và lạnh.
Yêu cái test chả ra đâu.
Cái tin nhắn mà biết thừa tôi cố tình.
Yêu cái tự do cố hữu mà tôi luôn muốn ôm lấy...
Yêu những con người quanh tôi...
Họ có vui vẻ, cười đùa...
Họ đang thất vọng và đau khổ...

Có những phần nhỏ nhoi trong tôi cũng đau khổ lắm...
Nhưng cái bản năng sống cho 1 ngày đầu tiên của phần đời còn lại nó cao hơn nhiều lắm
Tôi lại cười và đu đưa mình theo 1 khúc nhạc.
Tự thấy mình trẻ con biết mấy

Phải hưởng thụ cơn giận dữ này.
Phải hưởng thụ cái bận rộn này.
Phải hưởng thụ cái chán chường ngày.
Sao không hưởng thụ 1 cái ôm thật chặt...
Một nụ cười không quên.
Đôi mắt yêu thương không rời.
Cái nhìn chưa vụt tắt...
Quên đi quá khứ...nhìn lại hãy nhắc nhở mình sống tốt hơn cho ngày đầu tiên tiếp theo...

...Cho một ngày hưởng thụ...

Vì cuộc sống là k chờ đợi...







p.s:

- Mỗi ngày là ngày đầu tiên trong phần đời còn lại, hãy trân trọng nó.
- Có 2 nơi không gì là không thể xảy ra, trong giấc mơ và trong tình yêu.
- Cuộc đời là một bức tranh, và đôi khi , để đẹp hơn, cần có một vài mảng tối




edited by T2x



------------------------------
Lùn duyên, lùn dáng, lùn đáng tiền, lùn k làm fiền đến ai

감사합니다!

Award
+27 KL$
...
Awarded By T2x
Kto is offline  

Re: Ý nghĩa của cuộc sống qua từng ngày
Old 16-12-2008, 18:46  
T2x Male

Manager
 
Join Date: 01-06-2008
Posts: 896
KL$: 348
Awarded 64 time(s)
Sent 1.183 thank(s)
Received 526 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A11 (2003-2006)
Location: Hà Thành

Cơ hội nào cho anh ?

Đứng trên lầu ba nhìn xuống dãy đường dày đặc những chuyến xe đi lại, quá khứ xa xưa lại ùa về như những luồng gió lạnh làm cho người ta run lên từng cơn theo luồng gió rít...

Ngày xưa, cũng tiết trời như hôm nay, dưới con đường và hàng cây đó, em và tôi sao mà vô tư và lãng mạn đến thế, tôi thì cứ mãi đạp xe và ngước mặt lên trời để hứng luồng khí lạnh thân quen của mùa khô tây nguyên. Còn em ngồi sau xe tôi và thỉnh thoảng thét lên theo luồng gió đến như muốn khoe niềm hạnh phúc của mình với gió. Chúng tôi như chìm trong tình yêu để rồi quên đi tất cả, xung quanh như chỉ có mình chúng tôi.

Ngày xưa em bảo, em không thích những người làm nghề như anh, luôn đi đây đi đó, thế nhưng số phận lại đưa đẩy thế nào mà anh lại gặp em. Đúng thật người ta bảo “Ghét của nào trời trao của đó”. Vậy mà giờ đã 6 năm trôi qua rồi em nhỉ? Ngày ấy, anh như say đắm trong hạnh phúc của thực tại mà lãng quên mất việc phải vun đắp cho tình yêu của chúng ta. Anh yêu em bởi một tình yêu chân thực và hết sức bình dị. Để rồi cứ yêu và phấn đấu trong công việc với ý định đưa lại sự sung túc cho cuộc sống gia đình sau này mà không biết suy nghĩ và cảm giác của em.

Chiều nay, với luồng gió lạnh và cơn mưa phùn cuối mùa, kỷ niệm ngày xưa ùa về gấp bội phần khi anh vội vã tấp vào quán cóc bên lề đường để trú mưa. Từ chiếc radio anh lại được nghe bản nhạc mà em nhắc đến khi nói lời chia tay: “Cho em một ngày, một ngày thôi, một ngày không khắc khoải chờ đợi, một ngày đôi chân không mệt mỏi, một ngày không có lá me rơi…”. Đúng thật, ngày ấy là ngày sinh nhật em vậy mà anh đang mải miết tận rừng xanh, với những phóng sự dang dở. Để rồi khi trở về nhận được dòng chữ nhỏ với lời từ biệt của em, anh như con chim lạc giữa đại dương mênh mông. Cứ bay, bay miết mà không biết mình đang về đâu. Anh hờn tủi, căm tức, hối hận, chán nản và tuyệt vọng. Anh lao mình vào những cơn say để cố quên đi quá khứ, cho đến một ngày anh tiều tụy và kiệt quệ, phải nhập viện trong tình trạng hôn mê. Và thời khắc định mệnh đó một lần nữa em lại đến bên anh.

Nhưng quá muộn, em trở lại bên anh vì thương cảm. Trái tim em thì lạnh mất rồi. Anh lại mất em...

(st)



------------------------------
...frequently...

T2x is offline  

Re: Ý nghĩa của cuộc sống qua từng ngày
Old 16-12-2008, 22:45  

Manager
 
Join Date: 08-12-2007
Posts: 1.445
KL$: 1.165
Awarded 80 time(s)
Sent 491 thank(s)
Received 413 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2005-2008)
Location: Đâu đó của cuộc đời

Cái này viết lâu rồi ... post bên khung trời nghệ thuật ... post lại sang bên này ... coi như là quà noel tặng cho HDT ... noel ấm áp ...

Ký ức học trò
Là một người sống nội tâm, Hà ít nói với mọi người, nên không giành được nhiều cảm tình của các thành viên trong lớp. Hà cũng là con nhà bố mẹ là công chức nhà nước, vì vậy Hà chỉ tập trung vào việc học vì năm lớp 12 rồi mà chỉ học hành thật tốt làm sao để vào một trường đại học tử tế, rồi sau này kiếm một việc làm ổn định với đồng lương kha khá. Người bạn duy nhất đối với Hà là quyển nhật kí, những chuyện vui hay buồn chỉ có Hà và cuốn nhật kí biết.Cuộc sống cứ tiếp diễn thế không có gì biến đổi nếu không có ngày ấy. Đó là một ngày mùa thu vào đầy nắng và gió, đang trong lúc đạp xe trên đường, Hà bắt gặp một chàng trai học cùng lớp, không hiểu sao lúc đó tim Hà đập thật nhanh, hai má Hà ửng hồng. Lúng túng một chút Hà chỉ biết đạp thật một mạch đến trường. Hôm đó cũng là lần đầu tiên Hà cảm thấy : ‘‘hôm nay là một ngày đẹp trời” – điều mà trước kia Hà không bao giờ để ý tuy vẫn đạp xe trên cùng một con đường quen thuộc. Đứng giữa Và cũng như bao ngày khác, Hà lại chia sẻ cũng quyển nhật kí của mình.

‘‘Ngày … tháng …, hôm nay với tôi là một ngày đặc biệt, không hiểu tại sao khi nhìn thấy anh ấy, tôi như người mất hồn vậy, phải chăng con tim tôi đã rung động, phải chăng tôi đã yêu. ???’’.

Nhật kí của ngày hôm đó bỏ dở tại đấy. Đấy cũng chính là cái ngày mà Hà biết thế nào là rung động đầu đời, là tình yêu tuổi học trò. Những ngày sau đó đánh dấu sự thay đổi của cô nàng, từ một con người ít nói Hà trở nên thật năng động và đặc biệt chăm chút hơn đến vẻ đẹp của bản thân hơn. Anh chàng đó không phải ai xa lạ gì – đó là Hoàng học cùng lớp với Hà. Hoàng là một người khá đẹp trai lại học rất giỏi. Chính vì vậy việc Hoàng có nhiều cô gái cả trong lớp lẫn trong trường theo đuổi là điều không cần bàn cãi, chỉ có điều Hoàng vẫn luôn dửng dưng vì cậu muốn tập trung cho việc học. Đôi lúc Hà thấy mình thật ngốc vì cứ quan tâm đến chàng trai, chỉ có điều với Hà thì Hoàng thật đặc biệt và là một người bạn tốt. Là dân khối D nên về các môn tự nhiên như Hóa với Lý thì mỗi lần kiểm tra là một cơn ác mộng với Hà, còn Hoàng nói chung là chàng ta không thiên về khối nào cả, nhưng vượt trội hơn cả Hoàng rất thích Lý. Một hôm, có thể nói là ngày đen tối của Hà vì nhận điểm 3 Lý, cô nàng lững thững dắt xe ra khỏi trường mà lòng nặng chĩu nhiều tâm sự. Đi được một đoạn, dường như có một chiếc xe đi theo, Hà ngoái lại và ngạc nhiên :
- Ơ ! Hoàng ah`. Sao hôm nay lại đi đường này. Nhà Hoàng có đi đường này đâu ???
- Uh` thì ….. !!! Hoàng có tí việc cần đi đường này, Hà sao vậy ? Nhìn Hà có vẻ không được vui, vẫn còn buồn về chuyện điểm Lý ah` - Hoàng hỏi.
- Uh` !!! Hà đang không biết có đủ điểm để thi tốt nghiệp không đây. Mấy môn khối D, Hà còn học được chứ như môn Lý chắc là …. – Hà buồn rầu đáp
- Thế năm nay Hà định thi vào trường nào ?
- Mình á … đang cố gắng thi vào Ngoại Thương, thế còn Hoàng ?
- Mình vẫn chưa biết vì học cũng không trội khối nào nên chưa quyết định nhưng có lẽ Hoàng sẽ tập trung vào 2 khối A và D. Chỉ có điều, Tiếng Anh Hoàng học cũng không khá lắm hay là ……… - Hoàng ấp úng.
- Trời ạ, con trai gì mà cứ ấp a ấp úng mãi, nói đi – Hà sốt ruột
- Hà có thể giúp Hoàng về Tiếng Anh, còn mình sẽ giúp Hà về Lý được không ???
Với Hà, những gì xui xẻo đều tan biến mà thay vào đó là một niềm vui tràn ngập trong tâm trí cô nàng
- Có được không vậy, chỉ e là Hoàng bận thôi – Hà trả lời mà hai má đỏ ửng
- Hì có sao đâu, Hoàng sợ Hà ngại thôi
Hà mỉm cười và gật đầu đồng ý, tạm biệt Hoàng mà mặt Hà là vẫn chưa hết đỏ. Thong dong trên con đường về nhà, Hà cảm thấy con đường khác với mọi ngày, con đường hôm nay đầy nắng, gió và đặc biệt là in đậm hình bóng của người ấy. Buổi tối hôm đó, như bao ngày khác, sau khi học xong bài, Hà lại lật mở quyển sổ nhật kí :

‘‘ Ngày … tháng … năm… , trong tôi hôm nay thật nhiều tâm sự, vui có, buồn cũng có. Hôm nay trả bài kiểm tra Lý một tiết, bị 3 điểm chán wa’. Nhưng mà sao cái điểm 3 Lý không làm mất đi niềm vui của ngày hôm nay, phải chăng là do cuộc nói chuyện bất ngờ giữa tôi và người ấy. Chính người ấy đã nhờ tôi giúp đỡ về Tiếng Anh, bù lại người ấy sẽ giúp tôi bổ túc thêm về Lý. Không hiểu sao hai má tôi ửng đỏ một cách bất thường, không hiểu sao trước Hoàng tôi lại có thể bạo dạn đến vậy. Cứ như thể Hoàng đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh đến xua tan mọi nỗi buồn, gạt đi mọi rủi ro vậy. Có lẽ cuộc sống của tôi sẽ thay đổi kể từ cái ngày này.”
Và thời gian thấm thoát trôi, từng ngày, từng ngày, Hoàng lại đến nhà Hà vào buổi chiều. Sau khi dành thời gian cho việc làm toàn bộ bài tập trong ngày hôm đó và hôm sau, một nửa thời gian Hà cùng Hoàng học Tiếng Anh. Như một cô giáo thực thụ, Hà giảng cặn kẽ tất cả những gì là cơ bản của Tiếng Anh cho Hoàng. Từ nhưng thứ nhỏ nhặt nhất như phát âm hay trọng âm đến những mẫu câu cần nhớ … Còn lại là lúc Hoàng trả thù lại Hà bằng những bài tập Hóa vô cùng hóc búa, nhưng cậu ta vẫn không quên chỉ cho cô bạn dân ban D một cách tỉ mỉ về hường làm, hướng dẫn những cách làm bài trắc nghiệm cho nhanh. Tuy lúc đầu vẫn còn ngượng ngùng, nhưng càng về sau Hà và Hoàng ngày càng thân thiết. Cũng chính vì vậy nên việc học tập của Hoàng cũng như của Hà ngày càng được cải thiện, Hà không còn sợ những bài toán trắc nghiệm hay các câu hỏi hóc búa như trước mà thay vào đó là một cô gái tự tin vào năng lực của bản thân, còn Hoàng lại trở thành một chàng trai nói năng thật lưu loát, các bài kiểm tra Tiếng Anh của Hoàng điểm ngày một cao. Cả lớp ai cũng phải công nhận, nhưng không một ai biết chuyện Hoàng và Hà học nhóm. Mùa thu – mùa đẹp nhất trong năm cũng đến. Cái mùa có nắng nhưng không chói chang như mùa hè, có gió nhưng không rét như mùa đông, nó làm mọi thứ trở nên thật yên bình. Mùa thu đến không chỉ là bước chuyển mình của thiên nhiên mà còn mang theo bao đổi thay của tâm hồn, ánh nhìn, cảm xúc và có thể là cả một sự khởi đầu mới – khởi đầu của một tình cảm mà tình bạn không thể viết thành lời. Một buổi chiều như bao ngày khác, Hà ngồi nhà đợi Hoàng đến để bắt đầu học, nhưng chờ mãi vẫn không thấy Hoàng đến, cuối cùng không chờ thêm được nữa, Hà ngồi vào bàn học một mình. Đến tối, Hà quyết định gọi điện đến nhà cho Hoàng.
- Alô!! Ai đấy
- Cháu chào bác, bác cho cháu gặp Hoàng được không ạ???
- Cháu là ai???
- Cháu là Hà bạn cùng lớp với Hoàng.
- Hoàng bị cảm từ chiều nên không thể nói chuyện với cháu được. Cháu có nhắn gì không bác sẽ chuyển lời giúp.
- Hoàng bị cảm hả bác!! Thế bạn sao rồi ạ - Giọng Hà lạc hẳn đi
- Không có gì chắc là trúng gió, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi thôi. Cảm ơn cháu!!!
- Dạ vâng, thế thôi ạ, cháu chào bác.
Hà dập máy mà lòng nghĩ ngợi không ngừng. Cuối cùng hình ảnh Hoàng cũng thoát khỏi tâm trí của cô, cô nàng quay lại bàn học và tiếp tục viết tiếp những trang nhật kí
“Ngày … tháng … năm. Hôm nay phòng tôi thật vắng lặng hay chính lòng tôi thấy trống vắng đến vậy, có lẽ bởi hôm nay, căn phòng không có tiếng nói của Hoàng như mọi ngày. Tại sao tôi lại lo lắng cho Hoàng đến vậy, tại sao lòng tôi lại rối bời đến thế …” lại một hôm nữa trang nhật kí lại bị bỏ ngỏ như vậy, Hà không muốn viết tiếp phải chăng cô nàng muốn chính thời gian sẽ nói lên tất cả, sẽ là kết thúc của câu chuyện này. Ngày hôm sau, Hoàng nghỉ học ở trường, Hà vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra, nhưng buổi chiều hôm ấy, Hoàng vẫn sang học bình thường với độc một chiếc áo phông
- Vào nhà đi, đang ốm sao lại mặc phong phanh thế này, cẩn thận kẻo cảm nặng hơn đấy.
- Tôi khỏi rồi mà. Chúng ta học thôi kẻo muộn.
Cùng Hoàng bước vào nhà, nhưng tim Hà vẫn đập rất mạnh, trước khi học, cô nàng lấy trong balô mấy quyển vở và nói:
- Này cầm lấy, mấy hôm ông nghỉ, tôi chép bài rồi đó về xem rồi chép lại bài nha!!!
- Cảm ơn Hà nhiều lắm!!! - Hoàng vừa nói vừa nở một nụ cười
Buổi học nhóm kết thúc hơi muộn so với các hôm khác. Hoàng ra về khi chiều đã trở gió, chàng trai vừa đi vừa run lập cập.
- Nè cầm lấy – Hà vừa nói vừa đưa chiếc áo khoác đồng phục cho Hoàng
- Thôi không cần đâu
- Sao lại không cầm, đang ốm lại mặc phong phanh, thế định nghỉ thêm mấy ngày nữa đây. Muốn làm khổ tôi chép bài cho ông hả??? – Hà vừa cười vừa nói.
- Nói thế thì tôi chịu rồi. Thế mai Hoàng đến sớm đưa áo cho Hà nha. Cảm ơn Hà nhiều lắm
Đúng như lời Hoàng nói, ngày hôm sau khi Hà đang mặc quần áo thì Hoàng đến.
- Nhanh lên nào sắp muộn học rồi đấy – Hoàng nói
- Đây đây, làm gì mà gào ghê thế - Hà đi ra và nói
- Cảm ơn Hà về chuyện hôm qua nha – chàng trai thì thầm vào tai cô gái
Hà chỉ gật đầu mà không thể nói câu nào. Đột nhiên Hoàng cầm tay Hà
- Sao tay ông ấm thế - Hà nói
- Chẳng qua là tay bà lạnh đấy thôi, đeo chiếc găng tay này vào – Hoàng vừa nói vừa lấy trong cặp mình ra một đôi găng tay màu đen – Phải giữ ấm đôi tay đó nha không được để tay lạnh dễ ốm lắm
Suốt dọc đường đi Hà không thể nói được một câu nào chỉ uh` cho qua chuyện. Cả ngày hôm đấy, cô nàng như đang ở trên khung trăng vậy. Không có điều gì khác ngoài câu nói của Hoàng hồi sáng có thể lọt vào đầu của cô nàng. Và chính cái chuyện này làm tình cảm của hai người thêm sâu đậm, càng ngày mọi người càng để ý đến tình cảm của họ. Có người hỏi Hoàng cũng như hỏi Hà: “Mày thích nó ah` ???”. Nhưng cả Hoàng và Hà đều phủ nhận. Mùa thu dần trôi, thay vào đó là cái lạnh buốt của mùa đông, với những cơn gió như cắt da cắt thịt. Mùa đông cũng là mùa của thi cử. Bước vào các môn thi với tâm trạng thật thoải mái, Hoàng và Hà lần lượt vượt qua các môn thi một cách xuất sắc. Thời gian cứ lặng lẽ trôi về cuối năm, với Hà mùa đông năm nay thật khác so với mùa đông của mọi năm trước. Nó bắt đầu vào một chiều đông như mọi buổi chiều khác, Hoàng đi đến nhà Hà, bấm chuông
- Reng … Reng !!!
- Ai đó ???
- Hà ơi!!! Hoàng đây, mở cửa đi
- Sao đến muộn vậy, vào đi!!
- Hà ah`. Hôm nay Hoàng có việc bận, hôm nay chúng mình nghỉ nha – Hoàng ngập ngừng nói
- Thế ah`. Cũng không sao đằng nào cũng thi xong rồi mà, nghỉ 1 hôm có sao đâu
- Hà này … Hoàng có cái này tặng Hà. – chàng trai vừa nói vừa đưa cho cô gái một tờ giấy
- Cái gì vậy – Hà ngạc nhiên
- Đừng mở, Hà vào nhà đi kẻo lạnh đấy, giữ gìn sức khỏe – tạm biệt
Hà vào nhà mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hà mở bức thư ra đọc
“Hà thân mến.
Ấm áp không phải khi ngồi trên đống lửa mà là bên cạnh người bạn thương yêu,
Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy,
Ấm áp không phải là khi bạn dùng hai tay suýt xoa mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay của bạn.
Ấm áp không phải là khi bạn nói: “ấm quá” mà là khi có người thì thầm với bạn: “Có lạnh không”.
Ấm áp không phải là khi bạn ôm ai đó thật chặt mà là khi ai đó khoác vai bạn thật khẽ.
Và ấm áp là khi mùa thu qua, cái lạnh ùa về có một ai đó khẽ thì thầm vào tai bạn: “Chúc bạn một mùa đông ấm áp, mùa thu đã qua đông đến rồi”. Mùa đông lạnh nhưng rất lãng mạn, nắng của mùa đông yếu nhưng cũng đủ làm ấm trái tim một ai đó.
Hà ah`! bạn chính là hơi ấm của tôi đó. Trong bốn mùa Hoàng yêu nhất mùa đông bởi cái lạnh thấu xương đó. Mùa đông lạnh tê tái, nhưng có bạn bên cạnh thì còn gì bằng. Hà hay hỏi Hoàng rằng: “Sao tay Hoàng ấm thế?”. Thật ra là khi chỉ có một mình thì bàn tay cũng như con người anh sẽ lạnh lẽo khô khan. Nhưng khi nó được gần bên tay bạn thì nó mới trở nên ấm áp lạ thường vậy. Hoàng luôn ước một ngày bàn tay của Hoàng sẽ được đan xen và gửi hơi ấm sang bàn tay của Hà. Đó là một tình cảm được vun đắp từ tình bạn của chúng ta, một thứ tình cảm đẹp và trong sáng. Hoàng luôn muốn noel này Hoàng sẽ cùng Hà đi trong cái giá lạnh của mùa đông, tuy có thể sẽ cảm thấy lạnh bên ngoài, nhưng chúng mình sẽ luôn ấm áp bên trong tâm hồn phải vậy không. Chỉ có điều giấc mơ sẽ mãi chỉ là giấc mơ mà thôi. Có lẽ nó sẽ không bao giờ có thể thực hiện được, gia đình Hoàng sắp chuyển vào Nam để sinh sống vì bố Hoàng phải chuyển công tác vào trong đó. Chúng ta sẽ phải xa nhau, không biết bao giờ mới gặp lại. Tớ chỉ muốn nói rằng: “Cảm ơn Hà đã giúp đỡ tôi trong học tập, dù thế nào đi nữa thì hình ảnh của một cô gái vui tính hay nói hay cười vẫn sẽ mãi khắc ghi trong tâm trí của tôi”. Trước khi đi mình muốn dành một món quà đặc biệt cho Hà. Đừng hỏi gì cả, hãy đợi Hoàng trong đêm noel
Kí tên: tôi là một người yêu bạn”
Hà không nghĩ ngợi gì, chỉ mong chờ ngày 24-12 đến. Và cái gì đến cũng đã phải đến, buổi tối hôm ấy, Hà thật lộng lẫy khác hẳn so với ngày thường. 8h tối, một tiếng chuông vang lên
- Hoàng phải không???
- Uh`!!!
Cả hai người không ai nói với ai câu gì. Hoàng dắt Hà đến một công viên. Sau khi gửi xe, Hoàng nói:
- Hà có tin Hoàng không???
- Sao Hoàng lại hỏi Hà vậy – cô nàng ngạc nhiên hỏi.
- Hà cứ trả lời Hoàng đi đã
- Có
- Được, thế Hoàng sẽ che mắt Hà và Hoàng sẽ dẫn Hà đi được chứ
- Hoàng làm sao vậy – Hà bàng hoàng
- Hà có nhận lời với Hoàng không
- Có
Và thế là Hoàng dùng 2 tay bịt mắt Hà rồi dẫn cô đến một nơi rộng. Càng đến gần Hà càng cảm thấy ấm.
- Được rồi, Hà hãy mở mắt ra đi
- Wow!
Trước mặt Hà bây giờ là một bãi đất rộng với rất nhiều ngọn nến cùng tỏa sáng, lạ là ở chỗ những ngọn nến cháy trong đêm ấy hợp lại thành một trái tim thật đẹp. Và giữa trái tim đó là một chiếc bánh gatô với dòng chữ: “Chúc Hà một giáng sinh an lành và sinh nhật vui vẻ”.
- Sao Hoàng biết hôm nay là sinh nhật mình?
- Tại Hà đã quá chú tâm vào việc học hành nên đã quên cả ngày sinh nhật của mình, Hoàng chỉ nhắc Hà thôi mà – Hoàng mỉm cười và nói
- Cảm ơn Hoàng nhiều lắm, chắc đây sẽ là một giáng sinh và một sinh nhật mình sẽ không bao giờ có thể quên
- Hà hãy ước một điều gì đi.
Cô nàng nhắm mắt, chụm hai tay vào với nhau một lúc rồi sau đó mở mắt và nói:
- Chúng mình cùng cắt bánh nha, nhắc mới nhớ nếu không có dao và đĩa thì ăn bằng gì đây
- Uh` nhỉ! Đợi Hoàng chút nha.
Hoàng chạy ra chỗ những người bảo vệ rồi quay lại cùng một cây ghita, một con dao và 2 chiếc đĩa
- Hoàng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rùi mà hì !!! Và đây sẽ là món quà thứ 2 Hoàng muốn dành cho Hà. Món quà vừa rồi là quà sinh nhật còn bây giờ là quà giáng sinh nha.
Hoàng bắt đầu đánh đàn và hát – bài hát mà cả hai cùng thích: Somebody’s me của Enrique Iglesias
Somebody wants you
Somebody needs you
Somebody dreams about you every single night
Somebody can't breath without you, it's lonely
Somebody hopes someday you will see
That Somebody's Me
That Somebody's Me
- Từng câu trong bài hát vang lên như chính những gì Hoàng muốn nói với Hà vậy – Hoàng nói sau khi hát xong
- Sao Hoàng lại nói vậy
- Có lẽ do bởi thời gian Hoàng với Hà ở bên nhau, cũng khá lâu rồi nhỉ. Càng gần nhau, tình cảm của Hoàng đối với Hà càng trở nên thân thiết, tình cảm đó còn hơn cả tình cảm của một người bạn vậy. Nhưng có lẽ tình cảm đó sẽ chấm dứt sau ngày hôm nay.
- Tại sao chứ - nước mắt bắt đầu lăn trên đôi má của Hà
- Khoảng thời gian chúng mình ở bên nhau chính là khoảng thời gian Hoàng sẽ không thể nào quên được
Hoàng ôm Hà vào lòng mình và không hề nói câu nào, không gian bây giờ trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Trời bắt đầu mưa nhẹ, từng hạt mưa hoà cùng giọt nước mắt của Hà thấm xuống vai Hoàng.
- Sao Hà lại khóc. Hà luôn nói với Hoàng, Hà luôn là người mạnh mẽ cơ mà.
- Mình đâu có khóc, mưa rơi đấy chứ.
Mưa vẫn rơi, cái lạnh vẫn ùa về, nhưng có chính lúc này Hà cảm nhận được cái ấm của tình yêu, sự ấm áp trong tim. Vài ngày sau Hoàng ra đi trong sự lặng lẽ, trong buổi chia tay, Hà không tiễn Hoàng mà chỉ lặng lẽ đứng đằng xa nhìn. Sân trường ngập tràn màu đỏ của hoa phượng và giọt nước mắt của sự chia ly, Hà cố gắng khắc ghi hình ảnh của chàng trai vào trong tâm trí vì sợ rằng một ngày nào đó Và trong ánh mắt Hà, những giọt nước mắt có thể trào ra bất cứ lúc nào nhưng nụ cười luôn hiện trên khuôn mặt nàng. Nước mắt của sự chia ly không biết bao giờ trở lại, còn nụ cười lại là của sự tin tưởng, sự cầu chúc bình an cho một người – một người là bạn, là một tình đầu không biết đặt tên.. Buổi chiều đầu tiên Hoàng đi, Hà cảm thấy buổi chiều hôm ấy sao mà dài đến vậy, mỗi tích tắc trôi qua dài tựa cả thế kỉ, Hà thấy căn phòng nơi cô ngồi thật tĩnh lặng. Nó như trống vắng và thiếu đi tiếng nói, nụ cười của Hoàng. Hà lại mở cuốn nhật kí viết tiếp:
“Ngày … tháng … năm …,
Gửi một người
Những con đường tôi đang đi đều có bóng dáng những người tôi yêu thương. Biết bao con đường đi qua, tôi làm sao nhớ nổi. Nhưng những con đường nào có bạn tôi đều nhớ
Đường nắng là con đường tôi bắt gặp bạn hôm khai giảng, tôi đứng xa lắm nên bạn không biết là tôi đang dõi theo bước đi của bạn
Đường kỉ niểm là con đường bạn chờ tôi hôm tôi bị điểm kém, bạn nhìn tôi thật lâu mà tôi không hề ý
Đường ngại ngùng là đường tôi và bạn đi chơi bị mấy đứa bạn bắt gặp
Đường ngỡ ngàng là đường bạn đưa tôi đi vào đêm noel, giờ tôi rất nhớ con đường đấy
Đường cô đơn là đường tôi về một mình khi bạn ra đi, bạn đi mà không hề ngoảnh lại còn tôi thì đứng chôn chân nơi góc lớp
Đường chờ đợi là con đường tôi đang đi, có tình yêu và thật nhiều nỗi nhớ, tôi không biết con đường ấy dài thế nào nhưng tôi biết con đường đó có bạn
Hôm chia tay tôi thấy lòng mình buồn lại, sân trường ngập tràn màu đỏ của hoa phượng và giọt nước mắt của sự chia ly, tôi cố gắng khắc ghi hình ảnh của bạn vào trong tâm trí vì sợ rằng một ngày nào đó tôi chẳng thể nhận ra bạn giữa đông người qua lại. Tôi tin và mong mọi điều tốt lành sẽ đến với bạn.
Tạm biệt”
Thời gian rồi sẽ dần qua đi, nhưng những kỷ niệm đẹp về một thời học sinh, một tình bạn – tình yêu trong sáng sẽ mãi khắc ghi trong trái tim Hà. Hà lại tiếp tục bước những bước đi trên con đường cuộc sống, Tuy hầu như đã quên được người ấy nhưng Hà lại buồn lại mỗi khi có một ai nhắc đến tên. Có nhiều điều trong cô nữ sinh đã thay đổi , chỉ có một điều sẽ không bao giờ thay đổi đó là trong trái tim Hà luôn có một folder mang tên memory, và trong đó luôn có tên một người . Một người chỉ là một người của thế giới nhưng sẽ là cả thế giới của một người. Và nhờ người ấy ta biết được, tình yêu đích thực là gì. Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng: tình yêu là giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau



------------------------------
...::!!HurT!!::...
....†..Gjn..†...
... .... ...


1 Thank(s) robin Thanks o0ogino0o For 13 KL$: Dài úa :-ss
o0ogino0o is offline  

Re: Ý nghĩa của cuộc sống qua từng ngày
Old 18-12-2008, 22:28  
T2x Male

Manager
 
Join Date: 01-06-2008
Posts: 896
KL$: 348
Awarded 64 time(s)
Sent 1.183 thank(s)
Received 526 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A11 (2003-2006)
Location: Hà Thành

truyện sưu tầm


Ngày xưa trên một hoang đảo nọ, tất cả mọi cảm giác của con người cùng chung sống với nhau: Hạnh Phúc, Buồn Phiền, Kiến Thức, ... và trong số đó có cả Tình Yêu. Một hôm có tin cho hay rằng chẳng bao lâu nữa, hòn đảo sẽ chìm xuống biển, vì thế mọi dân cư trên đảo phải chuẩn bị thuyền bè để rời khỏi đảo nhằm tránh tai hoạ sắp giáng xuống. Tình Yêu là kẻ cuối cùng còn lại trên đảo. Bạn xem đấy, Tình Yêu luôn chờ đợi đến phút cuối cùng, cho tới khi nào chẳng thể cứu vãn được mới chịu bỏ đi.

Hòn đảo gần chìm hẳn dưới làn nước, Tình Yêu quyết định lên tiếng cầu cứu.

Giàu Sang lái một chiếc thuyền lớn đi qua. Tình Yêu gọi:" Bạn Giàu Sang ơi, bạn có thể cho tôi đi cùng không?"

Giàu Sang đáp: "Không, không được đâu. Thuyền của tôi chở đầy vàng bạc, đâu còn chỗ cho bạn".

Tình Yêu bèn nhờ anh Tự Cao cũng vừa lái một chiếc tàu lớn và rất đẹp đi qua: "Bạn Tự Cao ạ, bạn làm ơn giúp tôi nhé!".

"Tôi không giúp gì được cho bạn đâu, người bạn ướt sũng thế kia không khéo lại làm hỏng cả chiếc tàu xinh đẹp của tôi thì chết mất " Tự Cao trả lời Tình Yêu.

Lúc ấy Buồn Phiền vừa đi ngang qua, Tình Yêu cũng nhờ Buồn Phiền giúp đỡ: "Buồn Phiền ôi, bạn hãy chở tôi đi theo bạn nhé!". Thế nhưng Buồn Phiền từ chối: "Tình Yêu ạ, tôi buồn đến nỗi chỉ có thể ở được một mình mà thôi".

Hạnh Phúc lướt qua, nhưng Hạnh Phúc không nghe thấy tiếng khóc thầm xin mọi người giúp đỡ của Tình Yêu vì Hạnh Phúc đang yêu đời.

Thình lình, một giọng nói vang lên: "Đến đây Tình Yêu ơi, tôi sẽ mang bạn đi cùng tôi." Đó là một người lớn tuổi. Tình Yêu vui sướng đến nỗi quên hỏi tên ông cụ.

Khi thuyền cập vào nơi khô ráo, ông cụ lẳng lặng ra đi. Tình Yêu cảm thấy mình đã mang ơn và thiếu ông một món nợ lớn. Tình Yêu hỏi thăm bác Kiến Thức: " Bác ạ, người đã giúp cháu là ai thế ?"

Kiến Thức đáp: "Đó là Thời Gian".

"Thời Gian ư - Tình Yêu hỏi tiếp - Nhưng tại sao bác Thời Gian lại giúp cháu ?"

Kiến Thức cười một cách khôn ngoan rồi đáp " Bởi vì chỉ có Thời Gian mới có thể hiểu nổi Tình Yêu lớn đến đâu ".



------------------------------
...frequently...

T2x is offline  

Re: Ý nghĩa của cuộc sống qua từng ngày
Old 21-12-2008, 09:05  
Kto Female

Manager
 
Join Date: 12-09-2008
Posts: 1.547
KL$ (TOP! 23): 5.052
Awarded 92 time(s)
Sent 936 thank(s)
Received 958 thank(s)
Class: A16 (2005-2008)

(st)

Cũng là người. Sao có người đánh rơi cả cái mũ không thèm quay lại nhặt. Có người chẳng đánh rơi cái gì mà lại rất hay đi nhặt nhạnh. Bởi họ luôn nghĩ rằng: Năng nhặt chặt bị.

Cũng là người. Sao có người chân vòng kiềng lại còn cứ thích mặc váy. Có người chân dài đến nách, mặc quần vải đẩy xe bán hàng rong ngoài đường (hôm tớ nhìn thấy một chị cao khoảng 1m73, đẩy xe bán rong ngoài đường, gọi vào mua cái bấm móng tay tiện thể nhìn mặt - xinh phết, phí).

Cũng là người. Có người quen nhau rồi mà nhìn nhau mặt vẫn lạnh te như Washington. Có người chưa quen nhưng đã thấy thân thiện và gần gũi rồi.

Cũng là người. Sao có người chẳng cần đánh gì lên mặt trông vẫn xinh. Có người trát cả cân phấn lên mặt mà vẫn không đỡ được.

Cũng là người. Sao có người chỉ mơ ước có một việc làm ổn định để bình yên bên gia đình. Có người lại tham danh vọng, muốn làm giàu thật nhanh bởi luôn nghĩ rằng: làm giàu không khó.

Cũng là người. Có người chỉ mong ước được một lần đến Hồ Gươm chơi. Có người thì thường xuyên đua xe quanh Hồ.

Cũng là người. Sao có người chỉ thích học gần nhà, gần ba mẹ, gần ngưòi thân. Có ngưòi lại chỉ thích bay thật xa, đến những nơi lạnh lẽo thiếu thốn đủ thứ và những tình cảm thân thương.

Cũng là người. Sao có người đi SH LX nhìn đằng sau dáng đẹp, tóc đẹp, quần hiệu, áo body sát sàn sạt, giầy Nine West… lên đằng trước nhìn mặt chẳng liên quan. Có người đi xe đạp thôi cũng đã thấy yêu ơi là yêu ấy.

Cũng là người. Sao có người cả đời mình chẳng bao giờ quên được. Có nguời gặp rồi không muốn gặp nữa.

Cũng là người. Sao có người cứ nhận những thứ của người khác - là của mình. Có người lại toàn đem những gì mình có - chia cho người khác.

Cũng là người. Có người 5 năm yêu 1 người. Có người yêu một lúc 5 tên.

Cũng là người. Có người nấu cơm ngon ơi là ngon. Có người lại chỉ thích ăn cơm hàng.

Cũng là người. Có người cầm tờ giấy kẹo cả tiếng tìm thùng rác. Có người thì lúc nào cũng đứng cạnh thùng rác (vì chỗ nào cũng xả).

Cũng là người. Có người quý trọng cơ thể mình biết bao. Có người lại cứ thích đập đi, xây lại, lắp ráp, xẻo chỗ này đắp chỗ kia - trên chính cơ thể mình.

Cũng là người. Có người cố gắng sống sao cho thật - còn chưa ăn ai. Có (những) người - lại chỉ biết sống Ảo.

Cũng là người. Khi đã thành ngôi sao, hát có chán, cát-xê mấy chục ấu. Có người hát thật đắm say mê hồn, chưa nổi tiếng - cũng chỉ mấy trăm nghìn.

Cũng là người. Có người ở quê chỉ có 5 kênh VTV - học vẫn giỏi. Có người ở trên thành phố có cả wireless - kém vẫn hoàn kém.

Cũng là người. Có người học năm thứ ba đại học đi xe đạp vẫn oách. Có (đứa) học cấp 3 đi xe to xe đẹp - mà vẫn bị người ta khinh.

Cũng là người. Có người để tóc tém trông thật cá tính. Có người không nuôi được tóc, bỏ 5,6 triệu để nối một bộ tóc phù du không phải của mình.

Cũng là người. Sao nhà giàu, đã giàu còn cho vay lãi cao. Nhà nghèo, đã nghèo còn phải đi vay lãi cao nhà giàu.

Cũng là người. Sao có người săn sang đến với nhau giúp đỡ nhau trong cơn hoạn nạn. Có kẻ gây ra tai nạn mà hèn mạt bỏ chạy.

Cũng là người. Có người ước mơ cả đời có đứa con. Có người đã từng có giây phút làm mẹ - nhưng sẵn sàng tước bỏ nó - thậm chí nhiều lần.

Cũng là người. Sao có người là phụ huynh không muốn con mình đi chơi nhiều vì sợ hư. Có những bác phụ huynh còn lấy làm hãnh diện với hàng xóm - khi con gái mình được nhiều con trai đến đón.

Cũng là người. Có người với 10 triệu trang trải miếng cơm manh áo, 100 triệu xây được nhà, 1 tỷ làm việc thiện. Có người, 10 triệu cho một chai rượu, 100 cho một đêm bay, và 1 tỷ cho những cuộc ăn chơi triền miên.

Cũng là người ấy. Sao vừa yêu chó. Vừa thích ăn thịt chó.

Cũng là người. Sao có người coi vịêc nội trơ là một niềm vui trong cuộc sống. Có người lại coi: “Không bao giờ phải làm việc nhà” - là một niềm tự hào.

Cũng là người. Có người yêu quý ngôi nhà của mình biết bao. Có người cũng yêu quý nhà mình lắm nhưng sự lựa chọn của họ không phải là nhà mình - mà là nhà nghỉ.

Cũng là người. Sao có người nói “hãy làm việc đi” hiểu theo nghĩa này. Ngưòi hiểu theo nghĩa khác.

Cũng là chữ cái. Trẻ con đánh vần A, Bờ, Cờ. Người lớn nói abc - tức là nói không đơn giản là chữ cái.

Cũng là chữ X. Trẻ con sẽ là Xe đạp, Xích lô, Xúc xích. Người lớn sẽ là XXX.

Cũng là đôi mắt. Có đôi mắt nhìn thấu tâm can. Có đôi mắt chỉ soi vẻ bề ngoài.

Ừ thì cũng là em. Ngày xưa của tôi em búng bính trắng trong, long lanh thuần khiết. Em bây giờ cao sang sành điệu đê mê - tất nhiên không phải của tôi nữa.

(Ryan's blog)

This is one of his entries I've chosen.
There're some things that I've learnt from him. I saw the way he wrote, and I know the reason why it's hard for u to forget him.
I always respect ur decision, girl


T2x not Kto



------------------------------
Lùn duyên, lùn dáng, lùn đáng tiền, lùn k làm fiền đến ai

감사합니다!

1 Thank(s) T2x Thanks Kto For 1.000 KL$: này thì ngang này !
Kto is offline  
 

KLNetBB - Member of Kimlien Network
Copyright © 2002-2009 by dcuongtran
Skin designed by Kusanagi - Banner designed by FunkyJan
Powered by vBulletin® Version 3.6.8
Copyright ©2000 - 2016, Jelsoft Enterprises Ltd.