15-04-2009, 21:38 | |
Senior Member
Join Date: 20-09-2008
Posts: 395
KL$:
2.402
Awarded 29 time(s) Sent 45 thank(s) Received 48 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2008-2011)
|
gồm 2 part thôi . 1 oneshot ^^ Mong được ủng hộ
Nắng... mưa... và gió.. P1: Bộ ba.. uh.. một bộ ba.. với 2 đứa thuộc phe áo dài và 1 đứa thuộc phe đầu đinh. Có điều bọn nó chẳng giống chút nào với cái đặc điểm nhận dạng trên, tức là 2 đứa chẳng bao giờ động đến cái phục trang gọi là áo dài, và kẻ còn lại thì không bao giờ nghĩ đến chuyện dùng “tông-đơ” với cái đầu của nó.. Một bộ ba.. chẳng hoàn hảo, cũng chẳng yếu kém.. Nhìn vào chỉ khiến mọi người thắc mắc sao bọn nó lại có thể thân nhau như vậy, khi mà mỗi đứa mang một tính cách hoàn toàn khác nhau.. và cũng chẳng có vẻ gì là có chung sở thích… Một con bé với mái tóc tém nghịch ngợm, đôi mắt cùng cái miệng luôn nở nụ cười toả nắng, và tất nhiên, đi kèm với chúng là tiếng nói cười không bao giờ ngớt… Một thằng bé với mái tóc ngắn tỉa đúng kiểu… “giai hàn quốc”.. khuôn mặt lúc nào cũng chỉ mang một vẻ “đương - nhiên - là - vậy”, cùng nụ cười nhiều lúc ngố đến nực cười… và cuối cùng, một con bé khác, với cái kính vắt vẻo trên sống mũi, headphone luôn cắm vào hai tai, với khuôn mặt và nụ cười bình thản đến… lạnh lùng.. Bọn nó luôn đi với nhau, luôn trò chuyện với nhau về mọi thứ trên trời dưới biển, hoặc bao la hơn.. không xác định.. và người nói nhiều và hăng hái nhất, chẳng ai khác là cái con bé có nụ cười toả nắng, tạm gọi nó là.. “nắng” nhé… hạng nhì là thằng bé luôn khiến con bé kia cụt hứng khi đến đoạn cao trào nhất, và khoái trí nhìn bộ mặt tức tối của con bé… tạm gọi nó là.. “mưa” nhé… và tất nhiên.. đứa ít tham gia nhất, và luôn là nạn nhân bị hai đứa kia kéo xềnh xệch đi khắp mọi xó xỉnh bọn nó tìm được, chính là cái con bé bình thản lạ lùng còn lại… tạm gọi nó là… “gió” nhé… Ai nhìn bọn nó cùng nói… Nắng và mưa sẽ là 1 đôi… Nắng và mưa rất hợp tính nhau.. để rồi bỏ quên con bé gọi là “gió” kia… và con bé đấy cũng chẳng hơi đâu quan tâm đến những gì người ngoài nói về tụi nó.. Và quả nhiên.. ngày cần đến cũng phải đến… Nắng, không phải mưa mà là nắng,.. nói lời yêu kẻ kia… và 2 đứa bọn nó đã trở thành 1 đôi, đúng như những gì bao người đã tiên đoán… và cũng chỉ còn lại gió.. đơn độc và bình thản như nó vốn thể.. ** Gió bước đi trên con đường vắng vẻ.. lộng gió.. nó khẽ cười. Nghĩ đến nắng và mưa.. nó cười, nhưng trái tim lại nhói đau.. tại sao nhỉ?? Mặc kệ thôi… Nó lại bước đi trên con đường ấy.. một mình thôi.. và chẳng để ý có một ai đó đang nhìn theo cái bóng dáng nhỏ bé của nó từ xa.. Bầu trời đầy mây đen báo hiệu một cơn mưa nặng hạ.. bực thật. Nó không mang ô rồi! ** Mưa nhìn những giọt nước bé nhỏ đang đọng lại trên ô cửa phòng nó một cách thích thú. Nó thích mưa lắm… vì nó là mưa mà.. “Everynight I find it so hard to sleep..” - tiếng chuông điện thoại nó reo vang… là nắng.. Khẽ cười.. nó mở máy alo vui vẻ “Tổng dài dự báo thời tiết xin nghe. Hôm nay trời mưa to mong quý vị nhớ mang ô dù”.. Tiếng cười trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia. Đúng là nắng rồi.. Dễ cười.. nhưng cũng dễ khóc lắm.. Hai đứa vui vẻ chuyện trò… và ngoài trời.. ở một con phố nhỏ nào đó.. có một kẻ lững thững đi, mặc cho cơn mưa đang tới gần nơi nó bước đi… Đặt chiếc điện thoại thân yêu xuống, mưa rùng mình khi một làn gió lạnh thổi qua.. nó chợt nghĩ đến gió. Con nhỏ hay quên áo mưa với ô lắm, khéo lại dầm mưa thì khổ. Và rồi thằng bé mang tên mưa ấy lại lóc cóc đạp xe đến cái nơi mà nó tin chắc đứa bạn nối khố đang lặng lẽ đi như bao lần khác.. Từng giọt mưa lạnh buốt rơi lộp bộp trên cái áo mưa mỏng manh nó mặc. Cầm chiếc áo mưa khác trên tay, nó chợt mỉm cười… nắng và gió… không hiểu sao nó lại có thể làm bạn với hai đứa có tính cách trái ngược nhau như vậy. Nó quí gió.. quí lắm lắm. Dù gió ít nói, và lúc nào cũng lặng lẽ bình thản đến lạnh lùng, nhưng nó hiểu … gió rất tình cảm. Khuôn mặt lạnh lùng chẳng thể che đi trái tim ấm nóng trong gió khi đứng trước một cơn mưa như nó.. Khẽ cười.. Gió kia rồi.. nó hớn hở khi thấy con bạn đang chậm chạp đi mặc kệ đất trời đang nổi gió vù vù ở chỗ này. Cơn mưa lạnh buốt kia chưa tới đây.. tốt quá.. Mưa dựng xe, chạy tới, và đột ngột dừng lại, lặng im khi thấy nụ cười của gió.. cái cảm giác bồi hồi này… trái tim đập mạnh đến phát đau này.. cái cảm giác y như bao lần nó nhìn gió trước đây.. cái cảm giác đã từng khiến nó chần chừ khi nắng nói lời yêu… cảm giác ấy.. nó những tưởng đã mất đi rồi khi nó chấp nhận đến với nắng… và giờ nó lại phải đối diện với một sự thật… gió vẫn là cơn gió làm trái tim nó loạn nhịp.. Nó hít một hơi dài.. và bước đến vỗ vài bờ vai nhỏ nhắn của gió.. “Mày lại quên ô hả? Con nhỏ ẩu đoảng! Tao biết ngay mà!” Và gió quay lại, cười với nó.. một nụ cười toả nắng.. lần đầu tiên trong suốt 10 năm làm bạn… ** Nắng nhìn mưa.. chà.. lạnh.. Nó không thích trời mưa, nó là nắng, nên chỉ thích ánh sáng ấm áp từ vầng dương trên cao mà thôi.. À không. Có một cơn mưa khiến nó lay động.. Cười tít mắt, nó dụi mặt vào con heo nhồi bông mềm mại của mình. Gió lùa qua tóc nắng, khiến nụ cười tươi rói kia bất chợt trầm ngâm và lặng lẽ. Gió là người bạn thân nhất của nó. Dù mưa là người nó yêu, và là bạn rất thân, nhưng gió mới là người thân thiết nhất với nó… Đã bao lần nó ngồi cạnh gió, kể cho gió nghe những nỗi phiền muộn hay những phát hiện lý thú mới mẻ của mình. Gió ít nói.. nên nghe rồi cũng chỉ nhìn nó mỉm cười. Nụ cười nhẹ tênh nhưng lại khiến tâm hồn nó thanh thản… Gió không thề thốt, không gì cả.. nhưng lại khiến nó đặt hết lòng tin của bản thân vào.. Bởi nó biết những bí mật nó kể ra.. chưa bao giờ có ai biết.. ngoài gió… Nó yêu mưa.. nhưng mưa chưa từng thực sự nói rằng mưa yêu nắng. Tất cả chỉ là cái mỉm cười và gật đầu thôi… chưa từng có câu nào mưa nói với nó, rằng “tao yêu mày” hay đại loại là cái câu dịu dàng và đằm thắm khi 1 người con trai tỏ tình với 1 người con gái….. Khẽ thở dài….. Trái tim nó chợt nhói lên… “Phải chăng mưa yêu gió??” ** Gió nhẹ giật mình khi có một bàn tay đặt lên vai mình. Quay lại.. là thằng bạn thân thiết của nó.. nó cười… cái nhói đau trong trái tim bỗng biến đi đâu mất.. Cái giây phút này, khung cảnh này, khi mà 1 thằng nhóc kéo 1 con nhóc lại quát rõ to về tội quên mang ô hay một thứ gì đó.. nó đã là nhân vật chính trong suốt 10 năm trời. Chỉ khác là nụ cười của nó rực rỡ hơn, và trái tim nó ấm áp hơn thôi… chà… nó sao vậy nhỉ?? Thôi kệ vậy… nó chẳng quan tâm đâu. Bản tính nó vốn thản nhiên với mọi sự vật trên đời này, ngay cả mưa cũng chẳng thay đổi gì được. Gió nhướn mày đáp : “Lần này mày để tao đợi hơi lâu đấy”… ------------------------------ U're like the wind... hardly catch it, but easy to feel it... And so is love
Rain eases the pain in our soul... but sometimes, rain makes us more hurt.. then the wind will come to be our best friend |
18-04-2009, 22:57 | |
Senior Member
Join Date: 20-09-2008
Posts: 395
KL$:
2.402
Awarded 29 time(s) Sent 45 thank(s) Received 48 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2008-2011)
|
P2: Quăng chiếc điện thoại một cách không tiếc lên giường sau khi đã bật to hết cỡ bản nhạc yêu thích của mình, gió nằm ngửa thảnh thơi, nhìn chằm chằm chiếc quạt trần phía trên. Một nụ cười vu vơ nhẹ điểm trên môi nó. Rồi đột ngột, nó ngồi phắt dậy, với tay lấy chiếc điện thoại đang trong tình trạng lăn lóc, nhắn tin hỏi thăm thằng bạn “Sao rồi mày? Mày đừng có lăn ra ốm đấy nhé! Tao không có tiền lo ma chay đâu”
Một nụ cười khác, tươi tắn hơn khi nhận tin reply “Tại mày hết đấy! Tao mà ốm thật thì mày chết với tao!”… “Mày ốm có sức đâu mà đòi kêu tao chết! Liệu mà nghỉ đi! Tao đi ăn đây!”…… “Mày là một đứa khó hiểu!”….. Vứt cái điện thoại đi lần hai sau tin reply cuối cùng, gió lại khẽ cười. Khó hiểu… uh.. đúng … Ai cũng nói nó khó hiểu. Cũng phải thôi! Chính nó còn chẳng hiểu bản thân nghĩ gì thì ai có thể hiểu được chứ! Mặc kệ. Nó quen rồi… Trái tim nó lại run lên một cái.. nhẹ nhàng. ** “Hắt xì” – Mưa khốn khổ cầm cái khăn giấy.. nhăn nhó. Nó ốm thật rồi. Bực quá! Sao mà ốm nhanh thế chứ. Vừa dính mưa ban nãy, giờ đã sụt sùi rồi. Cả con nhỏ gió nữa, vì nó mà giờ mưa mới thành ra thế này đây… Nó dồn mọi uất ức cho con bạn, dù thực chất thì nó cũng có tội với cái sức khoẻ của mình. Chẳng là mang áo mưa cho gió, nhưng cuối cùng … cái áo mưa nó mang lại bị rách từ đời nào rồi, thành ra thằng bé phải đưa chiếc áo mưa đang mặc cho gió.. không con bé mà bị ốm thì mẹ nó lại lo toáng lên.. phiền lắm… Có phải đấy là lí do chính không nhỉ?? Chậc… Nó nằm ngửa trên giường với hộp khăn giấy túc trực ngay bên cạnh. Nhớ lại nụ cười của gió ban nãy… trái tim nó lại thót lên.. kì cục. Lắc đầu ngoầy ngoậy mặc cho hai mắt đã hoa hết cả lên, nó cố xua cái hình ảnh đẹp đẽ ấy ra khỏi đầu, để rồi hối hận khi đứng lên đột ngột và… “uỳnh” nó ngã oạch xuống sàn. Trời đất quay cuồng… Thật khốn khổ.. ** Nắng nhìn ra ngoài cửa sổ… mưa ngớt hẳn rồi. Chắc ban nãy.. mưa lại ì ạch đạp xe đưa áo mưa cho gió. Nó đã chứng kiến việc ấy không ít, cũng hiểu gió và mưa rất thân thiết.. nhưng sao vẫn có gì đó ghen tị đang len lỏi trong thâm tâm. Nó thở dài…. Một hồi chuông cửa vang lên.. nó lục đục xuống mở cửa. Mọi người trong nhà đều đi vắng cả. Không biết ai đến đây. Cánh cửa mở ra, và phía bên kia là một cậu bạn cùng lớp nó. Cậu ta cười tươi chào nó, và nó đáp lại. Tim nó chợt thấy ấm áp bởi cái nụ cười ấy. Thân thiện và quan tâm. - Hì! Tớ đem trả ấy mấy quyển sách hôm trước vừa mượn! Cảm ơn nhé! - cậu ta tít mắt cười.. hừm… dễ thương - Uh! - Nắng đáp, khẽ mỉm cười - Trời mưa vậy mà cậu đến làm gì! Để hôm sau trả cũng được mà! - Tớ rời nhà lúc mưa cũng tạnh rồi! Không sao! - Vậy à! Thế thì tốt quá! - Nắng đáp, cười thầm trong bụng khi nó biết cậu bạn đang bịa ra một lí do sến củ. Cơn mưa vừa mới tạnh cách đây có vài giây, mà từ nhà cậu ta tới đây ít nhất mười phút. Sao có thể mưa tạnh mới rời nhà được chứ. Nụ cười toả nắng lại hiện hữu trên khuôn mặt nó.. và trong phút chốc, nắng đã chẳng nhận ra cái lúng túng đỏ mặt của cậu bạn đang chào tạm biệt nó. Đóng cửa lại, nó bước lên phòng… Nghĩ tới mưa… trái tim mưa đã bao giờ loạn nhịp khi đứng trước nó chưa?? ** Gió nhìn từng giọt mưa đọng lại trên mái hiên tí tách rơi xuống. Chà… một cơn gió lạnh lùa vào.. nó chẳng rùng mình, cũng chẳng cám thấy buốt giá hay gì cả. Chỉ đơn giản là khoan khoái và thích thú. Một cảm giác bứt rứt và tội lỗi len lỏi trong trái tim nó khi nghĩ tới nắng. Con bạn nó.. nó không muốn làm người bạn thân thiết nhất đau khổ, và rồi… nó hối hận khi đã cười nụ cười kì lạ kia với mưa, càng hối hận hơn khi nhớ đến vẻ mặt ngố ngố tội nghiệp của thằng bạn lúc đó…. Nắng và mưa.. nó không quên cái cảm giác khi nghe nắng khoe hai đứa yêu nhau… đau .. và thất vọng. Nhưng nó vẫn chỉ cười và chúc mừng. Nắng và mưa.. nó không muốn làm ai đau khổ cả… mình nó đau… là quá đủ rồi. Một tiếng thở dài… và một giọt mưa long lanh lại tí tách rơi xuống… ** Hôm sau… - Chào mày! - Nắng hét lớn khi thấy gió lững thững đi tới… - Hehe.. mày đến muộn! Phải chi nhiều nhất đấy! ..hơ hơ…. “Hắt xì” – Mưa hào hứng nói, rồi gập người lại lo cho cái hắt xì của nó Gió khẽ cười… Bọn nó đi chơi với nhau như vô số lần khác… vui vẻ và thoải mái. Chỉ có một người duy nhất lần đầu tiên phải cáo lui khi cả lũ đến chỗ tàu siêu tốc: mưa. Nó quá chóng mặt và chẳng thể tham gia trò làm người khác quay xuồng này nữa… Ngồi nhìn hai đứa bạn .. à không.. một con bạn, và một là người yêu.. hăng say chơi trò cảm giác mạnh mà ít đứa con gái nào dám chơi.. nó phì cười… Một ngày vui vẻ… cho đến khi bọn nó rủ nhau đi về. “Rầm…” Hai chiếc xe ô tô phía trước đâm vào nhau, tạo ra tiếng động khủng khiếp. Đuôi một chiếc xe văng ra, đập vào một người đang đi xe máy ngay phía trước xe bọn nó…. một cảnh tượng.. kinh hoàng. Người vừa bị đập ngã lăn xuống đất, máu từ đâu cứ tuôn ra… Nắng ngồi sau xe đạp mưa, vội xuống xe, chạy lại phía hai cái ôtô và người kia giờ đã nằm bất động. Lúc nào cũng vậy, nắng luôn là người đầu tiên đến với những ai gặp nạn… Mưa dựng vội chiếc xe, chạy theo nắng hy vọng giúp đỡ được chút gì đó… và chợt khựng lại, quay qua nhìn gió… con bé đứng lặng nhìn cảnh tượng kia, rồi cũng dựng xe, đi một cách hấp tấp về phía mưa, giọng nó lắp bắp… “Giúp.. đi giúp họ”.. dường như gió chẳng còn là gió của mọi khi nữa rồi. “Bí bo .. bí bo..” Tiếng xe cấp cứu vang lên, đám đông vội tản sang một bên để các bác sĩ và công an tới xử lí. … Một người đã vĩnh viễn ra đi mà không lời từ biệt với bất kỳ ai thân thích… cái bất chợt khổ đau và giá lạnh.. ** Mưa bảo gió đứng đợi nó cùng về… khi mưa đèo nắng một đoạn ngắn về tận nhà… Có gì đó mách bảo nó rằng.. đừng để gió lẻ loi lúc này…. “Xoạch” - một tiếng động khá lớn vang lên giữa con phố vắng vẻ khi mưa đạp xe gần đến chỗ hẹn gió. Nó dỏng tai nghe ngóng, rồi dừng lại khi còn cách gió có một khoảng cách rất ngắn nữa thôi… Trái tim nó nhói đau… gió.. Chiếc xe đạp đổ kềnh xuống đường, còn gió thì ngồi sụp xuống, ôm lấy đầu mình… bờ vai bé nhỏ run lên… nó đang sợ hãi... nó có khóc không.. mưa chẳng biết. Và nó hiểu rằng nên để gió như vậy một lát đã.. con bé đã che dấu nỗi sợ của mình suốt một khoảng thời gian khá dài rồi…. Không phải lần đầu nó thấy gió như vậy…. Gia đình gió vốn chẳng phải chỉ có nó là con một, còn một người anh nữa.. năm nay sẽ thi đại học… nếu anh nó còn sống… 4 năm trước.. khi gió đi chơi cùng anh nó, lúc sang đường… cũng có 2 chiếc ôtô đâm vào nhau như vừa rồi, và người bị đuôi xe văng trúng là anh. Gió luôn tự trách rằng vì nó nên anh mới ra đi, bởi vào cái giây phút khủng khiếp ấy, anh đã đẩy nó ra để rồi lãnh một số phận bi thảm khi con đường tương lai đang rộng mở phía trước. Và cái dằn vặt ấy càng lớn hơn khi nó phải tận mắt chứng kiến cái chết của người anh yêu quí… Và cũng từ cái ngày ấy, gió sợ máu, sợ những tiếng động lớn khiến nó giật mình… và vì vậy nên nó cũng sợ sấm, để rồi mỗi khi trời mưa, thằng nhóc bạn thân nó lại ì ạch đến bên con bạn mình… không phải chỉ để đưa một cái áo mưa đơn thuần… Mưa còn nhớ rất rõ… đám tang anh gió, con bé đã không nói không rằng một lời nào. Nó chỉ lặng im nhìn cỗ quan tài, nước mắt không rơi, nhưng đôi mắt vô hồn, thẫn thờ đến xót xa… nó đã tự hứa sẽ ở bên gió… sẽ bảo vệ gió… vì nó biết gió là một người đặc biệt, một người quan trọng với nó… Giờ đây nhìn gió tự thu mình lại trong nỗi sợ hãi của riêng mình… trái tim mưa chợt nhói lên.. Nó nhẹ nhàng dựng chiếc xe, bước tới gần gió. Con bé ngước lên nhìn mưa… không có một giọt lệ, nhưng đôi mắt u sầu và ảm đạm. Mưa ngồi xuống cạnh gió, khẽ kéo gió dựa vào vai nó.. Con bé không phản đối, im lặng nhắm nghiền mắt lại…. Nơi bọn nó ngồi vắng tanh trong buổi tối hôm nay, không một người nào ngang qua để mà chứng kiến cái cảnh giống… phim Hàn này. Hai đứa vẫn chỉ im lặng… nhưng mỗi người lại mang một tâm trạng khác nhau.. ** Trái tim nó đang run rẩy.. gió biết vậy, và nó có thể cảm nhận rõ ràng sự hoảng sợ trong tim.. Khẽ rùng mình ớn lạnh.. Nó vẫn chẳng thể quên được quá khứ. Ngồi sụp xuống với hy vọng mong manh chống lại cái sự sợ hãi yếu đuối kia… bờ vai nó vẫn run rẩy. Nó biết có ai đó đang nhìn nó, nhưng nó không ngước lên. Dường như mọi tế bào trong nó đều ngừng hoạt động cả. Nó muốn khóc, khóc thật to, và nói rằng nó xin lỗi anh… dù biết anh nó chẳng thể nghe được lời xin lỗi muộn màng ấy nữa. Người nào đó tiến lại gần, dồn hết sức, nó ngẩng lên… là mưa. Trái tim đang run rẩy sợ hãi chợt cảm thấy bình yên và thanh thản. Mưa nhìn nó.. và nó có thể nhìn thấy cái xót xa trong đôi mắt kia… Dựa vào vai mưa… không phải lần đầu tiên, và nó biết chẳng phải lần cuối cùng… Trái tim kì lạ lại run lên một cái nhẹ nhàng… không sợ hãi, mà yên tâm và… ấm áp… Nó nhắm nghiền mắt lại, hy vọng trấn tĩnh được cơn hoảng loạn kia triệt để… Lệ rơi….. ** Mưa chợt thấy vai mình có gì đó… ướt và ấm áp. Nó khẽ nhích đầu sang nhìn. Gió khóc… lâu rồi nó chẳng thấy những giọt lệ kia.. nhất là từ con bạn vốn luôn mặc kệ mọi thứ. Khẽ nheo mắt, nó đưa một tay chùi nước mắt cho con bạn.. - Mày muốn khóc thì cứ khóc! Nhưng mà hết buồn là phải thôi đấy! Khóc xấu lắm! Một tiếng cười nhẹ vang lên trong không gian tĩnh lặng - Tao biết……. – gió đáp ** 2 tháng sau…… - Nắng à… tao .. à tớ …. – Mưa ấp úng - Được rồi! Tao hiểu mà! - Nắng đáp, không cần nghe đoạn kết thúc, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi nó… Mưa nhìn nụ cười kia .. chợt thấy đau. Nó biết nó làm nắng buồn, nhưng nó cũng hiểu.. người nó yêu không phải nắng.. mà là gió…. Và nó chẳng muốn lừa dối chính mình, hay nắng, thêm nữa… Nó quyết định nói lời chia tay sau 2 tháng trời dằn vặt và suy nghĩ đến muốn rụng tóc. - Nhưng này … - Nắng tiếp - … - Mưa nhìn, lộ rõ vẻ tò mò - Mày phải hứa chăm sóc gió đấy! Mày mà làm nó khóc, tao sẽ không tha đâu! - Nắng lại cười… nó không muốn làm mưa dằn vặt bản thân… Mưa nhìn nắng một cách lạ lùng, rồi thở dài… một nụ cười buồn…. và nó cũng khẽ cười khi trái tim nhói đau.. nó đang làm tổn thương một trong những người nó yêu quí nhất - Tao biết mà. … Một không gian rộng lớn, nơi chỉ có gió … và hai con người khác đang lặng lẽ nhìn nhau, để rồi mỉm cười và nói lời tạm biệt.. nhẹ nhàng.. nhưng sao lại có gì đó.. nặng nề. ** Nắng ôm con heo nhồi bông.. nước mắt lặng lẽ rơi. Nó biết nó làm vậy là đúng. Gió và mưa là hai người bạn quan trọng nhất với nó, nó không muốn làm ai phải đau khổ… Trái tim nó thắt lại… khó thở… Tiếng chuông cửa lại reo vang. Nó chợt thấy bực mình vì bị làm phiền lúc này. Chùi qua loa vết nước mắt trên mặt, nó bước xuống nhà mở cửa - Chào cậu! - nụ cười thân thiện đến quen thuộc lại xuất hiện trước mặt nó, rồi tắt ngúm, có vẻ lo lắng - Cậu sao vậy? Khóc à??? - À… tớ không sao đâu! - Nắng khẽ cười khi trái tim vẫn nhói đau - Kể cho tớ nghe đi! Biết đâu tớ giúp được cậu! - Người bạn đáng mến cùng lớp nói Nhìn vẻ mặt quan tâm kia, nắng chợt thấy nhẹ lòng… nó kể cho cậu bạn nọ nghe nỗi buồn của nó, như thể bọn nó đã thân quen lắm rồi .. hoàn toàn thoải mái. Cậu bạn chỉ lắng nghe … hoàn toàn chẳng ai để ý là bọn nó đang… ngồi trước cửa nhà nắng. - Nắng này! - Cậu bạn rụt rè - Sao? - Cậu có thể… coi tớ là một người bạn thân thiết như mưa không? Tớ… sẽ luôn ở bên câu… - Khuôn mặt chủ nhân câu nói này đỏ lựng lên Nắng trợn mắt… một thoáng ngỡ ngàng, một thoáng mỉm cười… và một cái gật đầu…. Nó yêu mưa… và yêu là phải để người mình yêu được hạnh phúc… ** Gió giật mình khi một bàn tay quen thuộc đặt lên vai nó. Ngoảnh lại, quả nhiên là mưa. Mưa cười với nó nụ cười toả nắng và hai đứa chuyện trò rôm rả trên con đường thân thuộc… Bất chợt, mưa nói vu vơ : - Mày biết sao không? Tao vừa có một quyết định quan trọng! - Hả? – Gió trợn mắtt ngó thằng bạn, rồi nhướn mày – Nói tao nghe coi! - Tao quyết định … sẽ giữ đúng lời hứa với mày! - Mày đã bao giờ hứa gì với tao đâu mà nói – Gió nheo mắt - Thì tao tự hứa với mình … chứ tao đã nói với mày đâu! - Thế mày hứa gì thế? - Bí mật… - Mưa đáp, có vẻ trầm trọng lắm - Nói cho tao biết đi! Tò mò khó chịu lắm! – Gió nài nỉ, dùng ánh mắt long lanh hết sức có thể - Tao sẽ nói .. nhưng không phải là bây giờ. – Mưa cười phá lên, và… chạy thẳng, bỏ lại một kẻ vừa tức tối vừa buồn cười phía sau END ------------------------------ U're like the wind... hardly catch it, but easy to feel it... And so is love
Rain eases the pain in our soul... but sometimes, rain makes us more hurt.. then the wind will come to be our best friend |
18-04-2009, 23:46 | |
Member
Join Date: 01-10-2008
Posts: 177
KL$:
1.149
Awarded 19 time(s) Sent 42 thank(s) Received 38 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2008-2011) Location: The Earth :D
|
Uhm...mưa sẽ nói gì nhỉ ...5 năm, 6 năm, hay 10 năm nữa ???
------------------------------ The Truth is Written in Blood
|